Chương 2256:
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiếu Minh Hàn còn rất trẻ.
Anh ta là một trong những Thiên Kiêu.
Ở trong bảng Thiên Kiêu, anh ta xếp thứ tám.
Một cao thủ trẻ tuổi trong giới dùng độc, điêu này có ý nghĩa như thế nào chứ? Đây không chỉ nói đến thiên phú của anh ta vô cùng kinh người, càng chứng minh sau lưng anh ta có một vị sư phụ tốt.
Năng lực của Thiên Kiêu, cho đến bây giò đều là vô cùng kinh khủng, Thôn Dược Vương không đắc tội nổi.
Ai cũng không ngờ đến, Trường Cổ thế mà mời Tiếu.
Minh Hàn đến.
Đây là người mà ngay cả Thôn Dược Vương cũng không mời được.
“Bác sĩ Lâm, liên quan đến người tên Tiếu Minh Hàn này, Thôn Dược Vương của tôi biết được tương đối nhiều chuyện, mấy năm nay, bề trên vẫn luôn mời chào Tiếu Minh Hàn, bởi vậy đối với anh ta, Thôn Dược Vương cũng đã điều tra qua về anh ta, Tiếu Minh Hàn, người này không hiểu về y thuật, nhưng đối với độc thuật, anh ta lại vô cùng tinh thông, thủ pháp hạ độc của anh ta đã đạt đến cảnh giới xuất thân nhập hóa, hơn nữa lòng đạ của anh ta cũng vô cùng ác độc! Lần này Trường Cổ mời anh ta đến, có anh ta ở đó, độc vật và chướng khí trong đầm Ám Long kia không chút ảnh hưởng nào đến người của Trường Cổ, nếu như ngài lại đến đầm. Ám Long, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, bác sĩ Lâm, anh nên bàn bạc kỹ thì hơn.”
Thủ Mệnh đề nghị.
Trưởng lão của Trường Cổ lại thêm một vị Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn, đội hình này thật đúng là mạnh.
Tuy Lâm Dương có thể đánh bại bề trên, thế nhưng với đội hình mạnh này, muốn diệt một bác sĩ Lâm như anh là một điều rất đơn giản.
Nếu như lúc này Lâm Dương còn kiên trì đi đến đầm Ám Long, như vậy gần như là đi chịu chết.
“Hiện tại ở đầm Ám Long có bao nhiêu người.”
Lâm Dương trầm mặc một lúc rồi nói.
“Hơn một ngàn người, mấy chục thế lực từ khắp nơi đã đến đó, hơn nữa đều là đệ tử tinh nhuệ, tất cả đều hướng về bí tịch y thuật của anh mà đến.”
“Có bao nhiêu người liên quan đến Trường Cổ?”
“Hơn phân nửa.”
“Tôi đã biết.”
“Bác sĩ Lâm, anh còn muốn đến đó ư?”
“Nếu như các người cảm thấy tình hình của bản thân mình không đủ an toàn, các người có thể rời đi trước.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói xong, sau đó cúp máy.
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm!”
Đầu dây bên kia, Thủ Mệnh vội vàng gọi lại, nhưng Lâm Dương đã không nghe thấy nữa.
Cô ta nhìn thoáng qua màn hình di động, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Sư tỷ, bác sĩ Lâm nói như thế nào?”
Hùng Khải Uy ở bên cạnh, sốt ruột hỏi.
“Bác sĩ Lâm không nghe lời khuyên của tôi, hơn phân nửa là muốn đến đây.” Thủ Mệnh thở dài đáp.
“Ha ha ha, bác sĩ Lâm chính là người cứng đầu như thế, tôi thích, ha ha ha…” Hùng Khải Uy cười to.
“Cậu còn cười trên nỗi đau của người khác à?”
“Sư tỷ, tôi không có ý đó “Đi thôi, chuyện đã đến nước này, nói gì cũng đều vô dụng, chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên ứng đối như thế nào!”
“Sư tỷ, chúng ta đi giám thị người của Trường Cổ, cung cấp tin tức tình báo có lợi cho bác sĩ Lâm.”