Một đợt máy bay tư nhân dừng ở trong sân bay Giang Thành.
Cả người cậu chủ nhỏ băng bó vải kín mít cùng người cận vệ Mặc Hà cao to của mình đang tập tễnh đi về phía máy bay tư nhân.
“Cậu chủ nhỏ, cậu chắc chắn không nhìn lầm chứ? Đối phương thật sự có mười lăm giọt lạc linh huyết ư?” Một người phụ nữ mặc đồ Âu kiểu nữ tóc ngắn làn da màu lúa mì lạnh nhạt hỏi.
“Sao nào? Chị Thiên Mạch, chị cho rằng tôi đang nói dối à?” Cậu chủ nhỏ chếch mày nói.
“Cậu có biết mười lăm giọt là khái niệm gì hay không?”
“Cho nên tôi mới yêu cầu gia tộc không cần điều tra chuyện này nữa, đối phương tất nhiên là sự tồn tại mang năng lượng rât lớn!”
“Nhưng mắt đi lạc linh huyết, cậu còn có thể tranh giành cùng những người đó thế nào? Đến lúc đó đại hội mời đến dự, chúng ta lại đối mặt với nhà họ Lâm, sợ là sẽ không có bất cứ vốn liếng gì để cùng tranh giành nữa! Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ dự định cứ từ bỏ như vậy ư?” Người phụ nữ tên Thiên Mạch nhìn chăm chú, trầm giọng nói.
“Vậy chị muốn như thế nào? Đi giết cậu ta? Cướp lạc linh huyết về? À, chị có bản lĩnh đó vậy thì chị đi đi. Tôi nói cho chị biết, ở trước mặt người đó ngay cả một chiêu mà Mặc Hà cũng không chống lại được, kể cả tôi dựa vào quyền pháp cổ của nhà chúng ta so mấy chiêu với anh ta, nếu như tôi không khinh địch… thì tôi sẽ không thua thảm như: vậy…” Cậu chủ nhỏ nghiêng đi mặt nói.
Thiên Mạch biết cái cớ này của anh ta hoàn toàn là đang dát vàng lên trêи mặt mình, ngay cả lạc linh huyết cũng bị đoạt mắt, vậy khẳng định là thực lực của đối phương đã nghiền áp anh ta.
“Chuyện này không phải việc nhỏ, cậu đi về trước đi, tôi đã nhận được mệnh lệnh của ông chủ, sẽ ở lại điều tra việc này.”
“Chị đừng có liên lụy đến gia tộc đấy!” Cậu chủ nhỏ hừ một tiếng, lập tức tập tễnh đi lên máy bay.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay hành khách cũng đã nằm ở giữa đừng bay, chỉ chốc lát sau sẽ cất cánh lên trời.
Lâm Dương đã khôi phục bộ dạng vốn có.
Nhưng bởi vì lại đạt được hai giọt lạc linh huyết cho nên dung mạo của anh lại nâng lên một phần nữa. Hai mắt như đuốc, sáng ngời có thần, làn da cực kỳ khỏe mạnh, trong lúc mơ hồ hình như có vằng sáng sinh ra vậy, đồng tử đen láy, màu tóc như mực. Thân hình cao thẳng và khí chất độc đáo làm anh lại trở thành tiêu điểm trong máy bay một lần nữa, ngay cả tiếp viên hàng không cũng liên tiếp liếếc trộm, trước khi xuống máy bay càng muốn lưu ‘WeChat của Lâm Dương, nhưng bị Lâm Dương từ chối.
Ra khỏi sân bay, một chiếc ô tô Ford bình thường dừng ở đó.
Đây cũng là sắp xếp của Cung Hỉ Vân.
“Cậu Lâm! Khách sạn của ngài đã được sắp xếp xong xuôi, ngài đi nghỉ tạm trước đã nhé.” Tài xế là một người phụ nữ có vẻ ngoài khá trẻ tuổi, diện mạo cũng như vậy, nhưng vô cùng lão luyện.
Cô ta là người do Cung Hỉ Vân điều từ Giang Thành đến Yến Kinh, tên Vệ Yến. Ban đầu Cung Hỉ Vân muốn mở một công ty ở Yến Kinh, tính toán cho ngày sau, nhưng nước của Yến Kinh quá sâu, tuy rằng công ty của cô ta đã mở nhưng lại gập ghềnh, hơn nữa khó có thể lớn mạnh.
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, nhìn cảnh đêm của Yến Kinh, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo từng con.
“Rốt cuộc vẫn trở lại rồi…”
Anh thì thầm.
Mặt cô bé lộ vẻ phẫn nộ, cúi thấp đầu không nói một lời.
Người đàn ông trung niên thì lại tươi cười hớn hở, mở miệng nói: “Nếu nhị gia đồng ý, vậy chuyện này cứ định như vậy nhé!”
“Yên tâm, người anh em Anh Mục à, Tú Nhi là con gái ông, vậy cũng chính là con gái tôi. Chỉ cần nó đến chỗ này ở cùng đứa nhỏ Phúc Tây này thì hai nhà chúng ta sẽ lập tức liên hôn, chúng ta liên thủ. Đến lúc đó đại hội mời đến dự, cho dù chúng ta không đánh lại nhà họ Lâm kia thì ít nhất vẫn kiếm được chỗ tót là chuyện không thành vấn đề!
Cũng không đến mức giống trước kia, ngay cả miếng canh cũng không uống được!”
“Ha ha, nhị gia đã nói như vậy TỒi, vậy lần này nhà họ Anh chúng tôi chỉ có thể dựa vào nhị gia thôi!” Anh Mục vui mùng, liên tục vỗ tay, lập tức nói với thiếu nữ bên cạnh rằng: “Tú Nhi, còn không mau chóng dập đầu với thầy của con đi à? Kể từ hôm nay trở đi, con sẽ ở võ quán Mãn Thị học tập, biết không?”
“Cha ơi, võ công của con đã không cần người khác dạy nữa rồi. Cái gì mà nhà họ Lâm, cái gì mà thiên tài, con còn lâu mới sợ ấy! Con muốn trở về, con cũng không muốn tiếp xúc với Mãn Phúc Tây gì gì đó kia đâu!” Cuối cùng cô bé vẫn không nhịn được, đột nhiên ngẳng đầu nói.
“Làm càn!”
Anh Mục giận dữ, trừng mắt với cô bé nói: “Con cho rằng mấy thứ khoa chân múa tay của con có thể so sánh với người của võ quán Mãn Thị sao? Con cho rằng ai cũng có thể học được võ cổ của võ quán Mãn Thị à? Cha nói cho con, nếu không nể mặt của ông nội con thì sao các vị nhà họ Mãn lại nhận con được? Đây chính là một lần cơ hội duy nhất của con! Mau lên, mau chóng đi hành lễ bái sư, sau này con sẽ ở lại đây! Có hiểu không?”
“Cha…”
“Nhanh lên!” Anh Mục nghiêm khắc nói.
Cô bé tức đến mức nước mắt cũng chảy ra, nhưng bị ép, cô ấy cũng không có cách nào, chỉ đành đi đến, ấm ức nói: “Sư phụ…”
*Nhóc con, cháu vừa tới chỗ này, khẳng định sẽ hơi mâu thuẫn, thật ra cháu không cần lo lắng, ngày tháng lâu rồi cháu sẽ quen thôi. Nơi này cách nhà cháu cũng không xa, cháu muốn trở về khi nào đều có thể về, không phải sao?”
Mãn Nhị gia mỉm cười nói.
“Nhưng mà… cháu không muốn tiếp xúc với Mãn Phúc Tây kia, cháu nghe nói anh ta chính là kẻ ăn chơi trác táng, có mấy người bạn gái. Nếu để cháu gả cho người như vậy thì thà rằng bào cháu chết đi còn hơn.” Anh Tú bĩu môi nói.
Sắc mặt Mãn nhị gia khẽ biến, lập tức cười khổ: “Phúc Tây vẫn có rất nhiều ưu điểm.”
*Ưu điểm? Cháu không biết, cũng không muốn biết. Dù sao mọi người muốn cháu ở chỗ này học tập võ cổ thì cháu bằng lòng nhưng cháu tuyệt đối sẽ không có liên quan gì đến Mãn Phúc Tây kia đâu!” Anh Tú đột nhiên kiên định nói.
“Con nói cái gì?” Anh Mục nổi giận, hung tợn trừng mắt với Anh Tú: “Con lặp lại lần nữa xeml”
“Cha, cha đừng ép con!”
“Cha ép con cái gì? Bảo con ở đây luyện võ chính là muốn con tiếp xúc với Mãn Phúc Tây! Xem ra cha vẫn quá dễ dãi đối với con! Nhị gia, đừng lãng phí thời gian nữa, hay là trực tiếp định một ngày để cho con bé ngốc này gả đến nhà họ Mãn của ông là xong rồi!” Anh mục hừ nói.
“Việc này…” Mãn nhị gia hơi do dự.
“Chaa, cha cứ như vậy mà vội vã đẩy con gái vào hồ lửa sao?”
“Hồ lửa? Cha là muốn tốt cho con đấy!”
*Tốt với con thì không nên ép con!” Anh Tú nói với đôi mắt rưng rưng.
“Đồ con gái bất hiếu!” Anh Mục tức đến mức tát ngay một cái lên trêи mặt Anh Tú.
Bốp!
Anh Tú lập tức ngã trêи đất, gương mặt trắng nõn in một dấu bàn tay đỏ tươi.
*Người anh em, ôm làm thế này…” Mãn nhị gia cau mày.
*Xin lỗi các vị, để mọi người chê cười rồi! Con bé này trời sinh tính bắt hảo, là do tôi không biết cách dạy con!”
“Người anh em không cần tự trách, suy cho cùng thì Tú Nhi vẫn còn trẻ, cứ từ từ thôi. Còn về việc kết hôn, về sau rồi bàn lại đi.” Mãn Thương Thạch cười lãnh đạm nói.
Thật ra ông ta cũng chẳng cảm thầy hứng thú đối với việc Anh Tú gả vào nhà họ Mãn, chẳng qua là ông ta muốn có được sự giúp đỡ của nhà họ Anh.
Đại hội sắp mở ra, tuy rằng thực lực của nhà họ Mãn mạnh mẽ, nhưng nều so sánh với những gia tộc lớn đó thì vẫn kém quá nhiều, muốn thu hoạch được một ít ở trong đại hội, vậy bây giờ nên tranh thủ tất cả lực lượng có thể tranh thủ được.
“Một khi đã như thế thì từ từ rồi bàn vậy.” Anh Mục cười nói, tiếp đó trừng mắt nhìn Anh Tú nói: “Giờ vừa lòng rồi chứ!”
*Con sẽ hận cha cả đời này!”
Anh Tú tức giận đứng lên, hét to một tiếng về phía Anh Mục rồi xoay người chạy ra ngoài.
“Tú Nhi, con…” Anh Mục thở gấp.
Nhưng Anh Tú đã chạy ra khỏi võ quán.
“Mặc con bé đi.” Mãn Thương Thạch cười bảo.
“Ôi”
Anh Mục thở dài, không nói gì nữa.
Anh Tú mang khuôn mặt đầy nước mắt, chạy ra khỏi võ quán.
Hiện tại cô ấy chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ở đó khóc to một trận thôi.
Nhưng ngay lúc cô ấy mới vừa chạy ra khỏi cổng lớn của võ quán thì…
Àm!
Tiếng động truyền ra.
Anh Tú hình như đã đụng vào người nào đó, người ngợm không sao, trực tiếp ngồi phệt ʍôиɠ ở trêи mặt đắt…