Chương 2293:
“Tôi khuyên anh vẫn nên nhận thua đi!
Loại độc mà anh đang trúng, sẽ lấy mạng của anh, nếu cứ tiếp tục đánh, chỉ khiến anh chết nhanh hơn mà thôi!” Lâm Dương lắc đầu.
“Ha ha, tôi trúng độc, chẳng lẽ anh không trúng độc sao? Lúc này ai lùi bước, người đó sẽ thất bại! Cứ chờ xem tôi và anh, ai là người chống đỡ được càng lâu hơn.” Tiếu Minh Hàn cười lạnh.
“Độc này? Chẳng đáng để nhắc tới!”
“Khoác lác! Tôi không tin!”
Tiếu Minh Hàn gào thét một tiếng, sau đó lại nhào về phía Lâm Dương.
Nhưng lúc này Lâm Dương cũng không tiếp xúc gần với anh ta, mà là lấy ra kim bạc, ghim vào cây trên người mình, đồng thời phóng mấy chiếc kim châm cứu về phía Tiếu Minh Hàn.
Vù vùi Hai tia sáng trắng lướt đến.
Tiếu Minh Hàn vội vàng tránh.
Nhưng vừa tránh đi hai chiếc kim bạc này, trên ngực lại trúng hai chiếc kim bạc khác.
Hóa ra hai chiếc kim bạc lúc trước chỉ là để đánh lạc hướng, hai chiếc kim bạc phía sau mới là nhằm vào mục tiêu thật.
Kim bạc cắm vào cơ thể, cũng không phá hư cơ năng của Tiếu Minh Hàn, cũng không phải đâm trúng tử huyệt.
Nhưng chúng nó lại kích phát tốc độ của độc trên người Tiếu Minh Hàn.
Phụt!
Lúc này Tiếu Minh Hàn phun ra một ngụm lớn máu tươi, đau đớn đến tê tâm liệt phế từ ngực truyền tới, làm anh ta lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Lại nhìn Lâm Dương, anh đã cứa một đầu ngón tay, lấy kim bạc ép độc.
Độc tố trong cơ thể của anh thuận theo cánh tay chảy xuống rồi chảy ra ngoài từ vết cắt trên đầu ngón tay, máu tươi đen kịt nhỏ xuống mặt đất, sắc mặt Lâm Dương cũng chậm rãi khôi phục.
Vừa so sánh, thế cuộc đã thay đổi rồi.
Người xung quanh xem trợn mắt há miệng.
“Còn muốn đánh tiếp không?”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn Tiếu Minh Hàn.
“Anh… anh lại có thể giải độc của tôi?”
Tiếu Minh Hàn khó có thể chấp nhận được.
“Còn cần nhiều lời? Anh cũng đã nhìn thấy hết rồi đó, tôi đã nói rồi, độc của anh không đáng để nhắc tới.”
“Anh… Ít nói nhảm, tôi sẽ không chịu thua đâu!”
Tiếu Minh Hàn cắn chặt hàm răng, cố gắng đứng dậy nhào về phía Lâm Dương.
Anh ta không biết y thuật, chỉ biết độc thuật, anh ta không thể tự giải độc cho mình giống như Lâm Dương.
Cái anh ta có thể làm chỉ là mạnh mẽ chống đỡ loại độc này đi giết Lâm Dương.
“Tiếu Minh Hàn, tôi đã cho anh cơ hội, nếu anh đã cố chấp như thế, tôi cũng chỉ có thể giết anh thôi!”
Trong mắt Lâm Dương lóe lên sát ý, không hề nương tay, hai tay vung lên, phóng kim bạc ra đâm về phía Tiếu Minh Hàn.
Mấy châm này căm lên người, chắc chắn sẽ làm cho chất độc trên người Tiếu Minh Hàn bộc phát toàn diện.
Đến lúc đó Tiếu Minh Hàn sẽ không thể xoay chuyển tình thế nữa, anh ta sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.