Chương 2296:
“Bác sĩ Lâm, tôi đã nói mà, kiểu gì cũng có lúc anh cần dùng đến tôi!”
Bạch Thiếu Quân nhàn nhạt nói.
“Những người này anh đối phó được chứ?”
Lâm Dương nói.
“Cái gã Tiếu Minh Hàn kia đã bị anh đánh te tua thế rồi, còn đư lại cũng chỉ có đám người Trường Cổ này thôi, sao tôi lại không đối phó được?”
Bạch Thiếu Quân nói.
“Người Trường Cổ, không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết, anh chỉ cần giúp tôi chấn trụ những người khác là được.”
“Ồ, thế thì lại là chuyện nhỏ như con thỏi”
Bạch Thiếu Quân càng tự tin.
Lâm Dương gật đầu, nói với Công Tôn Đại Hoàng: “Đã như thế, vậy không cần nhiều lời nữa, chúng ta đánh tiếp thôi!”
“Chờ đất”
Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Thế nào? Ông Công Tôn còn có gì muốn nói sao?”
“Bác sĩ Lâm có thể mời được Bạch Thiếu Quân? Thật sự là làm cho mọi người giật mình! Bác sĩ Lâm, nếu như mọi chuyện đã đến nước này, tôi thấy chúng ta không cần phải đánh tiếp nữa! Tiếp tục đánh nữa thì chỉ là hai bên đều tổn hại mà thôi, tôi đề nghị chúng ta tạm thời đình chiến, giảng hòa, dùng cách bình thường để giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta, bác sĩ Lâm, cậu thấy thế thế nào?” Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Sao thế? Sao bây giờ ông Công Tôn lại nhượng bộ rồi? Cái này không giống phong cách của Trường Cổ các người nha?”
“Bác sĩ Lâm, vì một vài y học điển tịch mà phải chiến đấu đến mức ngươi chết ta sống, thật sự không cần thiết đâu “Vậy những hành động của Trường Cổ lúc trước thì sao đây? Món nợ này, chẳng lẽ không tính nữa sao?” Lâm Dương nheo mắt hỏi.
“Bác sĩ Lâm, lúc trước đều chỉ là hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cậu ở ngay trước mặt tất cả mọi người.” Công Tôn Đại Hoàng lại nói.
Biểu hiện cực kỳ rộng lượng.
Nhưng rất nhiều người cũng biết, Công Tôn Đại Hoàng đây là đang lấy lui làm tiến.
Mình sự xuất hiện của Bạch Thiếu Quân, còn chưa đủ để làm ông ta sợ hãi.
Thứ mà Công Tôn Đại Hoàng kiêng kị chính là không biết bác sĩ Lâm còn có lực lượng nào khác nữa hay không, sau lưng của anh còn có người nào hay lực lượng nào mà bọn họ không biết nữa không!
Dù sao thôn Dược Vương cũng chính là bị bác sĩ Lâm tiêu diệt.
Bây giờ bác sĩ Lâm chỉ cần một câu đã có thể gọi Bạch Thiếu Quân ra…
Sao Công Tôn Đại Hoàng có thể không kiêng kị được cơ chứ?
“Xin lỗi? Ông nghĩ cái tôi muốn là xin lỗi sao?”
“Vậy bác sĩ Lâm muốn thế nào?”
“Nên giải thích gì thì phải giải thích, nên cho bồi thường thế nào thì phải bồi thường thế ấy, người nào giết người, thì giao người đó ra, lấy mệnh đền mạng!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, trưởng lão Trường Cổ đột nhiên giận dữ.
“Bác sĩ Lâm! Cậu đừng có quá đáng!”
“Thật sự nghĩ Trường Cổ chúng tôi sợ cậu chắc?”
“Nếu như không sợ, vậy thì đánh tiếp thôi.”
Lâm Dương khàn khàn nói, lấy ra mấy chiếc kim châm cứu màu đỏ như máu từ bên hông ra, đâm vào các đốt ngón tay của mình.
Vẻn vẹn mấy châm, khí tức của Lâm Dương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.