Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2322



Chương 2322:

Cửa xe mở ra, lượng lớn người ăn mặc kỳ lạ xông tới nơi này, lấy Lâm Dương làm trung †âm, vây quanh thật kín.

“Là người của Phái Cổi”

Có giọng nói truyền ra.

Lâm Dương hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên vòng trở về, thì ra là trợ giúp của Phái Cổ đến đây.

Lâm Dương lạnh nhạt nhìn.

Càng ngày càng có nhiều máy bay trực thăng bay tới, ô tô cũng càng lúc càng nhiều, trên hai con đường bên cạnh đầm Ám Long gần như đã đầy, mỗi một chiếc xe đều ngồi đầy cao thủ của Phái Cổ, toàn bộ xông ra.

Cửa máy bay trực thăng mở ra, lượng lớn cường giả của Phái Cổ nhảy từ trên cao hơn mười mét xuống, từ trên trời giáng xuống đây.

Chỉ mất hơn mười phút, bên ngoài đầm Ám Long đã tụ tập khoảng mấy ngàn người của Phái Cổ.

Mà con số này vẫn đang không ngừng tăng lên!

Cục diện lớn như thế, khiến cho quần chúng ăn dưa kinh hãi không thôi.

Trận trượng này… Quá khoa trương rồi!

Chỉ nghe Công Tôn Đại Hoàng nói: “Chư vị, các vị đứng về phía người này? Hay là theo Phái Cổ tôi đây?”

“Đương nhiên là chúng tôi tin tưởng ngài Công Tôn rồi!”

“Chuyện này còn không rõ sao? Có quỷ mới biết cậu ta là ai, bây giờ cậu ta ám toán ngài Công Tôn, sao chúng tôi có thể ngồi yên không để ý tới?”

“Ngài Công Tôn yên tâm đi, đừng nói người này không phải bác sĩ Lâm, cho dù cậu †a là bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng đứng về phía ,ụ ông “Không sai Đám người này lập tức phản chiến rồi.

Dù sao người của Phái Cổ quá nhiều, bọn họ đâu dám đối nghịch với Công Tôn Đại Hoàng.

Trong lúc này, Lâm Dương thành con sói đơn độc.

Trước mặt anh, gần như là một đội quân lớn.

“Bác sĩ Lâm, với tình hình hiện giờ, tôi đề nghị anh tranh thủ rút lui đi!”

Bạch Thiếu Quân đi từ trong đầm Ám Long ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cau mày nói.

“Rút lui sao? Tôi có thể rút lui tới đâu?

Tôi lùi về Giang Thành, bọn họ giết tới Giang Thành, tôi lùi ra nước ngoài, bọn họ đuổi tới nước ngoài! Tôi và Phái Cổ đã không chết không ngừng, một khi đã như vậy, không băng giải quyết ân oán tại đây!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Bác sĩ Lâm, sao anh kích động như vậy?

Anh không thấy rõ tình hình trước mắt sao?

Đám người ở bên kia là Tạm Thập Lục Thiên Cương của Phái Cổ, còn có một nửa Thất Thập Nhị Địa Sát cũng tới! Trừ chuyện đó ra đội cổ vệ và đội Lang Gia của Phái Cổ cũng tới! Mười hào kiệt của Phái Cổ thì bốn người đến… Bác sĩ Lâm… Loại tình huống này, chẳng lẽ anh còn không biết mình đang đối mặt với cái gì sao?” Bạch Thiếu Quân trầm thấp quát.

“Biết, tôi đối mặt với cả Phái Cổ” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Anh đã biết rồi, còn không chịu đi? Công Tôn Đại Hoàng dẫn gần hết Phái Cổ đến, hôm nay là quyết tâm muốn gi3t ch3t anh!

Nếu như anh không đi, nhất định sẽ phải chết, hai đấm có thể địch bốn tay sao? Anh cường thịnh tới mấy, cũng không giết được đám người như biển này!” Bạch Thiếu Quân quát.

Lâm Dương nghe thấy thế, bỗng nhiên trong mắt lộ ra sát khí vô tận.

“Anh nói xem, vì sao Dương Hoa tôi vẫn luôn bị nhiều người nhớ thương tới vậy? Vốn là thôn Dược Vương, sau đó lại là Phái Cổi Tại sao lại có nhiều người gây sự với tôi như thế?” Lâm Dương mở miệng hỏi.

Bạch Thiếu Quân im lặng, không nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.