Chương 2333:
“Đây là Kỳ Lân Biến đã thất truyền của Kỳ Lân Môn, chỉ là đã được bác sĩ Lâm thay đổi, anh ta đã dùng khí độc thay thế cho năng lượng của Kỳ Lân Biến tạo ra Kỳ lân độc này, đội cấm vệ bị anh ta dùng độc luyện chết!”
Một người kêu lên thất thanh.
Tất cả những người của Trường Cổ đều khiếp sợ.
Nhìn cảnh tượng như vậy có lẽ là đội cấm vệ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa…
Bác sĩ Lâm thật đáng sợ…
“Mau! Tiếp tục phái người lên chiến đấu!
Mau đi!”
Công Tôn Đại Hoàng nóng nảy, đứng bên cạnh rống lên chỉ huy.
“Phá độc sư nghe lệnh, mau chóng hỗ trợ chiến đấu!”
“Đệ tử tinh nhuệ chuẩn bị!”
“Lập tức ra sức chiến đấu!”
Tiếng hô hoán thét gào không ngừng nghỉ.
Trường Gổ lại bắt đầu bố trí chiến đấu.
Nhưng mà… như vậy có ích gì chứ?
“Công Tôn Đại Hoàng, điên rồi! Người của Trường Cổ, điên hết rồi!”
Bạch Thiếu Quân yên lặng chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm nói.
“Ngài Bạch Thiếu Quân, bọn họ đã đến hết rồi.”
Lúc này giọng nói run rẩy của thủ mệnh bên cạnh truyền đến.
Bạch Thiếu Quân ngẩn ra, nhìn về phía sườn núi bên cạnh.
Chỉ thấy những bè phái của thế gia khác đã chạy đến chào hỏi.
Bọn họ là những người mà Bạch Thiếu Quân mời tới để giúp đỡ Lâm Dương thoát thân.
Nhưng bây giờ xem ra… đã không cần nữa rồi!
Bọn họ không cần phải tham gia, hoặc có lẽ là… cũng không dám tham gia.
Tất cả họ đều trợn to hai mắt nhìn trận chiến bên dưới, nhìn người đàn ông tóc trắng kia nghiền chết người của Trường Cổ như một cái máy xay thịt, ai nấy đều sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng.
Cảnh tượng này quá kinh khủng!
Cả đời này chưa ai từng thấy một chuyện như vậy.
Chiến trường này… như là một địa ngục.
“Lên, tiếp tục lên cho tôi!”
“Giết nó! Tiếp tục giết! Không cho phép dừng lại!”
“Ai cho phép cậu lùi về phía sau? Lên giết tiếp cho tôi!”
“Ai dám lùi lại! Tôi sẽ giết người đó!”
Công Tôn Đại Hoàng cũng điên rồi, không ngừng la hét, không ngừng chỉ huy người bên cạnh tiến lên.
Nhưng mà người của Trường Cổ cũng là người mà.
Bọn họ cũng biết sợ chứ!
Đầu đã đánh đến mức này rồi, cho dù có đánh giết tiếp thì cũng chỉ là đơn giản mang đầu đi tặng cho người ta.
Bọn họ đâu phải là kẻ ngu, sao lại cam chịu chết một cách uổng phí?
“Ngài Công Tôn… Chúng ta đánh không lại bác sĩ Lâm đâu!”