Chương 2346:
“Nghe thấy rồi, chủ tịch Lâm!” Giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Được! Ông lập tức sắp xếp, chuyển nhượng tất cả cổ phần của Dương Hoal”
“Được, chủ tịch Lâm, xin hỏi chuyển nhượng cho ai?”
“Nhà họ Khánh!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Người nhà họ Khánh đều choáng váng.
Đem tất cả cổ phần của Tập Đoàn Dương Hoa giao cho nhà họ Khánh sao?
Việc này có nghĩa là giao toàn bộ Dương Hoa cho nhà họ Khánh ư?
Điều này là có ý gì vậy?
Điều này có nghĩa là Lâm Dương muốn đoạn tuyệt tất cả hy vọng với người nhà họ Khánh!
“Không phải ông luôn nghĩ tôi sẽ vì Dương Hoa mà không dám động đến nhà họ Khánh các người hay sao?”
“Đã thế tôi dứt khoát tặng Dương Hoa cho ông, ông có còn cảm thấy tôi coi trọng Dương Hoa không?”
Người nhà họ Khánh trông thấy Lâm Dương làm vậy thì hết sức kinh hãi.
Bọn họ trợn mắt nhìn Lâm Dương.
Sắc mặt Khánh Nam Dương càng trẳng bệch hơn, toàn thân ông ta run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.”
Mã Hải nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Lâm Dương thả lỏng hai tay.
Khánh Nam Dương ôm bả vai ngã xuống đất.
Nhưng ông ta cũng không quan tâm đến vết thương trên bả vai đang đau đớn, mà mở †o mắt nhìn Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm. Cậu… cậu thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”
“Tôi đã cho ông cơ hội, cho nhà họ Khánh các ông một con đường sống, là các người đã từ chối! Chuyện này không trách tôi được, cũng không trách ai được cả.” Lâm Dương châm một điếu thuốc, khàn giọng nói.
Gương mặt Khánh Nam Dương sợ hãi trắng bệch.
Người nhà họ Khánh nhanh chóng chạy đến, đỡ Khánh Nam Dương đứng lên.
“Ba, ba không sao chứ?”
“Ông chủ, ông vẫn ổn chứ? Mau gọi bác sĩ đến trị thương cho ông chủ.”
Tay chân mọi người trở nên luống cuống, giúp Khánh Nam Dương xử lý vết thương.
Nhưng lúc này Khánh Nam Dương đâu còn tâm trạng quan tâm đến điều này nữa?
“Nam Thành! Con mau đi xem, xem có phải Mã Hải có thật hay không đã đem cổ phần công ty Dương Hoa chuyển cho nhà chúng ta rồi!” Khánh Nam Dương trầm giọng gấp gáp nói.
“Ba à, ba nói linh tinh gì vậy! Ba thật sự †in chủ tịch Lâm sẽ làm chuyện này thật sao?
Anh ta coi trọng Dương Hoa cũng không phải ba không biết! Vì Dương Hoa, anh ta và Trường Cổ đấu đá anh chết tôi sống không ngừng, bây giờ sao lại có thể vì một tên Công Tôn Đại Hoàng mà trở mặt với chúng ta được chứ, lại còn đưa Dương Hoa một cách không công cho chúng ta chứ? Ba cảm thấy anh ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?”
Khánh Nam Thành lắc đầu cười nói.
“Nhưng nếu là thật…”
“Không có nếu như, ba à, chủ tịch Lâm chỉ phô trương thanh thế mà thôi! Ba đừng -. +m sợ, lát nữa anh ta sẽ thấy khó mà lui thôi.”
Khánh Nam Thành mỉm cười nói.
Khánh Nam Dương nghe nói như vậy, có chút trầm ngâm, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.