Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2361



Chương 2361:

“.. 1⁄18 Võ Mỹ Hạnh vội vàng cầm lên nhìn.

Là Công Tôn Đại Hoàng gửi tin nhắn tới.

Chỉ có bốn chữ.

“Không thể đắc tội!”

Võ Mỹ Hạnh suy nghĩ một lát, nở nụ cười nói: “Thưa anh, nếu không thì thế này đi, anh tới văn phòng của tôi trước, chúng ta ngồi xuống chậm rãi thảo luận phương án giải quyết, anh thấy thế nào?”

“Có thể! Nhưng mà tôi mệt, chuẩn bị phòng trà tốt nhất cho tôi, lại tìm hai cô gái xinh đẹp tới xoa bóp vai cho tôi nữal”

Lâm Dương bày ra bộ dạng kiêu ngạo nói.

“Được thưa anh, không thành vấn đề!”

Võ Mỹ Hạnh vội vàng nháy mắt với đám Lily, sau đó dẫn Lâm Dương đi vào bên trong.

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa.

Lâm Dương thoải mái ăn bánh ngọt, uống trà thơm.

“Thưa anh, anh ở nơi khác của Portland tuyệt đối sẽ không ăn được bánh ngọt còn có cà phê kiểu Việt chính tông như vậy đâu, cũng tuyệt đối không thể hưởng thụ được tay nghề mát xa chuyên nghiệp như thế! Như vậy anh đã hài lòng chưa?” Võ Mỹ Hạnh ngồi trước mặt anh, mỉm cười nói.

“Coi như không tệ!” Lâm Dương lau miệng: “Thế nào, khi nào thì trả tiền cho tôi đây?”

“Thưa anh, thật sự xin lỗi! Người thắng hết tiền của anh là khách khác trong sòng bài, chúng tôi không có quyền lấy lại tiền khách khác thắng được về!”

“Đó không phải là các người ủy thác sao?” Lâm Dương tức giận nói, võ mạnh xuống bàn.

“Thưa anh, sòng bạc của chúng tôi chưa bao giờ ủy thác người khác làm vậy, chúng tôi mở cửa làm ăn, loại chuyện này sòng bạc của chúng tôi sẽ không làm.”

“Vậy các người không cho tôi một lời giải thích sao?”

“Nếu không thì thế này… Thưa anh, đây là lần đầu tiên anh tới chỗ chúng tôi chơi, xét thấy lần này anh có trải nghiệm không thoải mái, chúng tôi có thể cho anh ở chỗ chúng †ôi vui chơi ba ngày, trong vòng ba ngày anh vui chơi ở đây toàn bộ chỉ phí sẽ do chúng tôi trả! Anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi chỉ muốn lấy lại tiền của mình mà thôi!”

“Thưa anh, anh làm vậy thật sự khiến tôi vô cùng khó xử.”

“Nói như vậy các người không chịu trả tiền cho tôi đúng không?”

“Thưa anh, chuyện này…”

“Tôi nói cho cô biết, các cô không trả lại tiên cho tôi, tôi sẽ không đi!”

Lâm Dương hừ lạnh, bộ dạng giống như không cho thương lượng.

Võ Mỹ Hạnh chau mày.

Không ngờ tới cậu chủ nhà giàu coi tiền như rác lại vô lại tới mức này, chỉ sợ là một tên nhà giàu mới nổi.

Cô ta suy nghĩ một lát, đi tới một bên cầm di động vẫn luôn đang gọi đi, nhỏ giọng nói: “Ngài Đại Hoàng, hẳn là ông nghe rõ rồi đúng không? Bây giờ… Nên làm gì đây?”

“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam có thực lực không nhỏ ở Việt Nam, nhưng so với Phái Cổ chúng ta, chỉ là đẳng cấp thấp mà thôi, tôi không muốn đắc tội chỉ vì không muốn làm lớn chuyện, bởi vì một khi người của nhà họ Quảng ở Thạch Nam xảy ra chuyện gì ở đây, chắc chăn sẽ ầm ï huyên náo, tất nhiên là sẽ hấp dẫn bác sĩ Lâm đến đây… Như vậy, cô cố gắng khiến người này bình tĩnh lại, cố gắng giải quyết hòa bình với người này!”

“Nếu người này tiếp tục quấy rối thì sao?”

“Vậy thì… Giết đi” Bỗng nhiên Công Tôn Đại Hoàng nói.

Những lời này vang lên, toàn thân Võ Mỹ Hạnh run rẩy.

“Thưa ngài, ngài làm như vậy là muốn quậy lớn chuyện này lên sao?”

“Bí mật giết cậu ta, trong chốc lát nhà họ Quảng ở Thạch Nam sẽ không biết, tôi sẽ liên lạc với người trong nước diệt nhà họ Quảng ở Thạch Nam! Thật sự không có biện pháp, tất nhiên là phải bí quá hóa liều rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.