Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2368



Chương 2368:

“Nhưng ông không rời khỏi khu giải trí này, trong cameras không tìm thấy được bóng dáng của ông, quan trọng nhất là, chỉ trong chốc lát ông có thể đi đâu? Ở nơi này ông lạ nước lạ cái, căn bản không tìm được nơi nào càng thích hợp hơn nơi này, sở dĩ ông thay đổi nơi, đơn giản là vì sợ Võ Mỹ Hạnh để lộ vị trí của ông, cho nên ông cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu ông tiếp tục ẩn nấp ở đây, chỉ sợ ngay cả Võ Mỹ Hạnh cũng không biết! Cho nên tôi bảo Võ Mỹ Hạnh dẫn tôi tới đây nhìn xem, không ngờ thật sự bị tôi đoán trúng rồi!”

Lâm Dương mỉm cười nói.

“Cậu…

Đôi mắt Công Tôn Đại Hoàng âm u: “Bác sĩ Lâm! Thực ra giữa hai chúng ta không có nhiều thù hận như thế, tôi cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

“Đàm phán với sài lang sao? Đây không phải là hành động vô cùng ngu ngốc à?

Người như ông, căn bản không giữ chữ tín!”

“Nói như vậy, cậu là muốn chém giết với tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu chiến đấu, cậu chưa chắc sẽ thắng! Cần gì cùng tôi làm đọ sức sinh tử?”

“Con người tôi không thể dễ dàng tha thứ cho uy hiếp, hôm nay không giết ông, sau này ông chắc chắn sẽ trả thù! Thay vì khiến cuộc sống hàng ngày của tôi càng thêm gian nan, không bằng hôm nay nhổ cỏ tận gốc Lâm Dương khàn giọng nói, sải bước tiến lên.

“Nhổ cỏ tận gốc sao? Cậu chém được à?”

Công Tôn Đại Hoàng nổi giận hét lên một tiếng, một tay giang ra, trực tiếp phóng ra lượng lớn kim châm cứu, đâm về phía Lâm Dương.

Nhưng Lâm Dương căn bản không sợ, trực tiếp thôi động lực lượng của Lạc Linh Huyết, phát động thân thể Tiên Thiên Cương, người như trâu điên, xông nhanh về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Toàn thân Công Tôn Đại Hoàng căng lên, muốn né tránh nhưng không kịp rồi.

Nhóm đã hoàn thiện khá tốt app truyện hola nhé! Cả nhà tải về đọc nhé! Nhóm chú trọng lên truyện trên app nhé! Rầm!

Cơ thể ông ta bị đánh bay ra ngoài, đánh mạnh vào vách tường phía sau, ngã vào trong lượng lớn gạch đá, tro bụi khắp nơi.

“Vô liêm sỉI”

Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng, đột nhiên bò dậy, xoay người chạy về phía sau.

Căn mật thất Võ Mỹ Hạnh để lại cho ông †a còn có cửa sau, ông ta định rời đi từ cửa sau.

Nhưng Lâm Dương không đi ngăn cản.

Đợi Công Tôn Đại Hoàng chạy tới tận cùng căn phòng và kéo cửa ra, mới phát hiện phía sau cửa bị mấy tảng đá chặn lại.

“Con tiện nhân này! Quả nhiên là cô phản bội tôi!” Công Tôn Đại Hoàng nghiêng đầu nhìn Võ Mỹ Hạnh mắng.

“Công Tôn Đại Hoàng! Ông không bằng cầm thú, ông giết chết người yêu của tôi, còn cưỡng bức tôi nữa, tôi ước gì ông có thể lập tức chết đi!” Võ Mỹ Hạnh phẫn nộ quát.

“Tiện nhân! Cô ăn của tôi dùng của tôi, không có tôi cô có được như ngày hôm nay sao? Mọi thứ của cô đều là của tôi! Cô lại ăn cây táo rào cây sung! Tôi nói cho cô biết, cho dù hôm nay tôi chết trên tay bác sĩ Lâm, tôi cũng phải kéo cô chôn cùng tôi!”

Cùng đường Công Tôn Đại Hoàng bùng nổ ra ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, giống như mãnh thú phát cuồng xông về phía Võ Mỹ Hạnh.

Võ Mỹ Hạnh bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới phía sau Lâm Dương trốn.

“Đi chết đi, tiện nhân!”

Một chưởng của Công Tôn Đại Hoàng đánh ra.

Rầm!

Lượng lớn khí độc màu xanh lục phun trào từ tay ông ta ra.

Lâm Dương âm thầm hừ lạnh một tiếng, hai tay vung vẩy điên cuồng, phóng thích ra luồng khí lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.