Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2370



Chương 2370:

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Bùm! Trên người Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên bùng nổ ra lượng lớn phấn độc nồng đậm, Lâm Dương bị bao phủ ở bên trong.

Cùng lúc đó, Công Tôn Đại Hoàng nhảy dựng lên, dùng hết toàn bộ sức lực đánh mạnh một quyền độc về phía trái tim Lâm Dương.

“Cửu Huyền Thần Độc Công!“ Công Tôn Đại Hoàng hét to, một quyền đánh mạnh qua.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Mỗi một quyền đánh qua, trên nắm tay ông ta đều đã tỏa ra bông hoa độc rất đẹp.

Ở trong tầng hầm ngầm không rộng lớn này, khí độc giống như tỉnh linh có ở khắp nơi.

“Át Võ Mỹ Hạnh không kịp né tránh, kêu thảm một tiếng ngã vào trong khí độc.

Mà Lâm Dương lại liên tục lùi vê sau, ngực không ngừng bị công kích, giống như không chống đỡ nổi.

Giằng co như vậy khoảng tám chín giây, Công Tôn Đại Hoàng mới đột nhiên dừng lại, cả người giống như sắp ngã xuống, điên cuồng thở hổn hển.

Ngón tay trên bàn tay còn sót lại của ông ta đều bị chùy chặt đứt.

Đây là lực lượng cuối cùng của ông ta rồi.

Cũng là cố gắng sống sót cuối cùng của ông ta! Ông ta ngẩng đầu, chỉ cầu quyền độc này có thể khiến kịch độc tiến vào sâu trong cơ thể Lâm Dương, cứ như vậy, ông ta có vốn đàm phán rồi.

Nhưng mà…

Đợi ông ta mở to mắt nhìn trước mặt, trái tim của ông ta gần như sắp nứt ra rồi.

Lâm Dương vẫn đứng ở trước mặt ông ta như cũ, không nrhhúc nhích chút nào, vẻ mặt lạnh lùng.

Không có một chút thương tổn.

Cũng không có một chút dấu hiệu trúng độc.

Nhóm chú trọng lên truyện trên apptruyện hola nhé cả nhà! Quyền độc… Vô dụng!

Công Tôn Đại Hoàng cười ra tiếng.

Vô cùng thê lương.

Rầm!

Một âm thanh kỳ lạ truyền ra.

Công Tôn Đại Hoàng chỉ cảm thấy mắt mình nhoáng lên một cái, sau đó phát hiện phía trước mình xuất hiện một khối thi thể không đầu.

Hình như đó… Là thi thể của mình!

Mà đầu của mình, đã bị Lâm Dương năm trong tay!

Công Tôn Đại Hoàng há to miệng, còn định nói gì đó, nhưng rất nhanh đôi mắt ảm đạm, người hoàn toàn chết đi.

Lâm Dương ném đầu của Công Tôn Đại Hoàng xuống đất, xoay người đâm mấy châm với Võ Mỹ Hạnh đang hôn mê.

“ữm:.

Võ Mỹ Hạnh suy yếu đứng dậy.

“Anh Lâm, kết thúc rồi hả?”

“Đúng vậy.” Lâm Dương gật đầu.

Võ Mỹ Hạnh nhìn bên kia, sợ tới mức toàn thân run rẩy.

“Tôi cần cô giúp đỡ tôi.” Lâm Dương mở miệng nói.

“Anh Lâm, anh có việc cứ dặn dò, từ hôm nay trở đi, Võ Mỹ Hạnh… Võ Mỹ Hạnh sẽ nghe anh.” Võ Mỹ Hạnh run rẩy nói.

“Tôi muốn cô lấy danh nghĩa của Công Tôn Đại Hoàng, triệu tập một số nguyên lão của Phái Cổ bản bộ đến đây! Hiểu không?”

Lâm Dương trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.