Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2379



Chương 2379:

Sau khi nói xong, người phụ nữ đeo kính sải bước đi về sau.

2 “Gô làm gì thế? Người đâu, ngăn cô ta lại!

“Đuổi hai người này ra ngoài đi!”

Người nhà họ Hứa nổi giận, nhao nhao la lên.

Mấy tay sai của nhà họ Hứa lập tức bao vây lấy người phụ nữ đeo kính kia.

Nhưng bọn họ vừa mới tiến lại gần, người phụ nữ đeo kính nhấc một chân lên, cái chân thon dài kia giống như ảo ảnh đá mạnh vào bụng những người này.

Rầm râm râm râm…

Liên tục có vài tiếng trầm đục truyền ra.

Chỉ thấy mây người này cùng ngã sấp xuống, rơi xuống đất kêu rên, cả đám đau tới mức không dậy nổi.

“Hả?”

Người nhà họ Hứa còn lại kinh hãi.

Sắc mặt Hứa Minh Tùng cũng âm trầm, lúc này quát: “Dừng tay!”

“Ông già, đừng có mà cho mặt mũi mà lên mặt! Chúng tôi đã trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực!

Nếu không thì chúng tôi đã sớm ra tay cướp người, cần gì lãng phí nhiều thời gian với các người như thế? Nếu ông hiểu chuyện, thì nhanh giao người ra đây! Nếu không thì đừng trách chúng tôi san bằng nhà họ Hứa ông!”

Người phụ nữ đeo kính liên tục hừ lạnh, thái độ càng kiêu ngạo hơn.

“Cô… Cô bé! Cô đừng có mà khinh người quá đáng! Tô Nhan là cháu ngoại tôi, mà các người lại là người có lai lịch không rõ! Sao tôi có thể giao cháu ngoại của mình cho các người?” Hứa Minh Tùng tức giận nói.

“Xem ra ông là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi!”

Người phụ nữ đeo kính giận dữ, muốn ra tay.

Nhưng mà lúc này, người phụ nữ giống như tiên nữ kia mở miệng.

“Sư muội, đợi đã.”

“Sư tỷ…” Người phụ nữ đeo kính nhìn cô †a một cái.

“An tâm một chút chớ nóng vội!”

Cô ta nhỏ giọng nói, giọng nói như âm thanh của tự nhiên, vô cùng êm tai.

Cô ta vẫn ngồi trên ghế như cũ, không hề bận tâm, trên lúm đồng tiền xinh đẹp không có nhiều biến hóa cảm xúc, nhưng nói: “Ông cụ, chúng tôi mang Tô Nhan đi là vì muốn tốt cho Tô Nhan, Tô Nhan đã trúng kịch độc, tính mạng không giữ được lâu rồi! Nếu ông để chúng tôi dẫn cô ta đi, cô ta có thể sống sót, nếu ông tiếp tục từ chối chúng tôi, sẽ chỉ làm hại Tô Nhan, ông nhãn tâm nhìn Tô Nhan đi tìm đường chết à?”

“Rốt cuộc mấy người là ai?” Hứa Minh Tùng trâm giọng hỏi.

“Ông cụ, những chuyện này không phải là chuyện ông có thể hỏi”

“Các người không rõ lai lịch, đã muốn tôi giao cháu ngoại của tôi cho mấy người sao?

Cô cảm thấy có khả năng sao?” Đương nhiên là Hứa Minh Tùng không muốn, hừ lạnh nói: “Hơn nữa ngay cả bác sĩ Lâm đều không nắm chắc 100% chữa khỏi độc trên người Tô Nhan, các người có năng lực có biện pháp gì chữa khỏi cho Tô Nhan? Tôi không tin y thuật của mấy người mạnh hơn bác sĩ Lâm.”

“Xì, y thuật của bác sĩ Lâm là cái thá gì?

So với chúng tôi, anh ta còn kém xa!” Người phụ nữ đeo kính cười khinh thường.

“Các cô cũng là bác sĩ sao?” Hứa Minh Tùng thất thần hỏi.

“Chúng tôi không phải là bác sĩ, chúng tôi là thần tiên!” Người phụ nữ đeo kính mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.