Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2380



Chương 2380:

“Thần tiên sao?”

Mấy người mơ hồ rồi.

“Ông cụ, ông nói y thuật của bác sĩ Lâm vô song, kết quả cũng không chữa trị khỏi cho Tô Nhan sao? Bây giờ Tô Nhan an nguy sớm tối, chống đỡ không được lâu nữa đâu, nếu như ông muốn cô ta sống, vậy thì giao cô ta cho chúng tôi!” Cô gái giống như tiên nữ nói.

Hứa Minh Tùng im lặng.

Thực ra ông ấy rất quý Tô Nhan.

Dù thế nào cũng là cháu ngoại nữ nhà mình, sao ông ấy có thể tùy tiện giao cháu gái mình cho đối phương?

Hơn nữa làm vậy, chẳng phải có lỗi với Lâm Dương sao?

Dù sao Lâm Dương đã từng dặn dò ông ấy rồi, nhất định phải trông nom Tô Nhan cẩn thận…

Hứa Minh Tùng hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Như vậy để tôi gọi điện thông báo với bác sĩ Lâm một tiếng, nhìn xem bác sĩ Lâm quyết định thế nào.”

“Ông cụ, chúng tôi không có nhiều thời gian, ông đừng có mà câu giờ! Giao hay không, chỉ đợi một câu của ông.” “Tiên nữ lạnh nhạt nói, giống như hạ tối hậu thư.

“Tôi nói rồi, tôi phải xem bác sĩ Lâm quyết định thế nào.” Hứa Minh Tùng nhíu mày, mặc kệ hai cô gái kia, lấy điện thoại có vẻ cổ của mình ra ấn số.

Nhưng mà người phụ nữ như tiên nữ kia mất đi kiên nhẫn.

“Sư muội, đi vào mang người đi thôi!” Cô †a lập tức mở miệng.

“Dạ sư tỷ!”

Người phụ nữ đeo kính nhếch miệng, trực tiếp xoay người đi ra sau phòng khách.

“Ngăn cô ta lại!” Hứa Minh Tùng kêu to.

Người nhà họ Hứa lập tức nhào lên trước.

Nhưng… Không có ai là đối thủ của người phụ nữ này.

Chỉ giao thủ mấy chiêu, người nhà họ Hứa đã ngã xuống đất không dậy nổi, không ngừng kêu rên.

Thực lực chênh lệch quá lớn!

Những người gọi là cao thủ của nhà họ Hứa ở trước mặt người phụ nữ đeo kính này, quả thực không khác gì gà con.

Vẻ mặt Hứa Minh Tùng âm trầm, không biết nên nói gì cho phải.

Còn người phụ nữ đeo kính, giống như đi vào chỗ không người, sải bước đi vào trong.

Gương mặt Hứa Minh Tùng âm trầm, lại muốn gọi người ngăn cản.

“Lão già thối này! Đừng tưởng rằng ông lớn tuổi rồi tôi không dám ra tay với ông!”

Người phụ nữ đeo kính hừ lạnh nói, tát một cái vào mặt Hứa Minh Tùng.

Hứa Minh Tùng vội vàng nâng cánh tay ngăn cản.

Bốp!

Bàn tay đánh lên cánh tay ông ấy, nhưng đánh ông ấy ngã xuống đất.

Rầm!

Tiếng trầm đục truyền ra.

Hứa Minh Tùng đau tới mức trên gương mặt già nua đều là mồ hôi, gương mặt trắng xanh, cánh tay kia không ngừng run rẩy.

Mà vào lúc này, Lâm Dương đã đi vào phòng khách nhà họ Hứa, đúng lúc thấy được một màn này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.