Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2383



Chương 2383:

Bụi đất ở vườn hoa tung bay.

Người phụ nữ đeo kính đụng nát một ngọn núi, người ngã vào trong đống núi này, đứng dậy vô cùng gian nan.

“Sư muội, em có sao không?”

“Tiên nữ’ vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng gọi.

“Sư tỷ, em… Em không sao… Không sao đâu ạ… ÁI”

Người phụ nữ đeo kính vừa nói vừa đứng dậy, nhưng chạm trúng miệng vết thương, đau tới mức cô ta run rẩy.

Đợi đứng dậy mọi người mới thấy năm ngón tay phải của cô ta đã bị gấy toàn bộ, vết thương chồng chất vô cùng thê thảm, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, nhìn thấy mà ghê người.

“Đây là thực lực chân chính sao?”

Lâm Dương lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đeo kính, liên tục lắc đầu: “Thật sự khiến người ta thất vọng.”

“Anh…”

Người phụ nữ đeo kính cảm thấy khó thở, nghiến răng: “Tôi còn chưa thua đâu!

Chúng ta lại đánh tiếp!”

“Nếu như cô muốn chết, vậy tôi có thể thành toàn cho cô!”

Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng, bỗng nhiên nổi lên sát ý.

Toàn thân người phụ nữ đeo kính run lên.

Cô ta là người tập võ, đương nhiên là có thể cảm nhận được sát ý trên người Lâm Dương đâu, lúc này vẻ mặt cô ta nghiêm trọng hơn.

Cả nhà tải app truyện hola đọc nhé! “Được rồi sư muội, đừng nên cậy mạnh!

Em không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm đâu!” “Tiên nữ này tiếp tục lên tiếng.

“Sự tỷ.”

Đôi môi người phụ nữ đeo kính mấp máy, không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng chỉ nghe cô ta mở miệng nói với Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm! Tôi nghe người ta nói anh có tình cảm với cô Tô Nhan, không biết là thật hay giả?”

“Thật hay giả có liên quan gì tới hai người?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Bác sĩ Lâm, lần này chúng tôi tới là vì cứu cô Tô Nhan, không phải hại cô ta! Mong anh đừng ngăn cản!”

“Cứu sao? Các người là ai? Có thể cứu thế nào?” Lâm Dương nhíu mày hỏi.

“Chúng tôi là người của Hồng Nhan Cốc, tôi tên là Gia Linh, vị kia là sư muội của tôi, tên là Ngọc Hoa! Chúng tôi vâng lời của sư phụ, đến đây đưa cô Tô Nhan về Hồng Nhan Cốc.” “Tiên nữ mở miệng nói.

“Hồng Nhan Cốc ư?”

Lâm Dương cau mày: “Tôi chưa từng nghe nói tới cái tên này, là tông phái y học ở Việt Nam đúng không?”

“Hồng Nhan Cốc tôi không phải là tông phái nghiên cứu và luyện tập y đạo!”

“Vậy các người đang làm gì?”

“Chúng tôi đang học tập tu luyện pháp tướng thiên đạo trong tự nhiên!”

“Đó không phải là tu tiên sao?” Lâm Dương lắc đầu mỉm cười: “Hoang đường!

Không có tri thức!”

“Sáu chữ này, tôi cũng có thể tặng cho bác sĩ Lâm anh! Anh không biết, cũng không có nghĩa là không có!” Gia Linh không tức giận, vẫn lạnh nhạt phản bác.

“Vậy vì sao các người muốn mang Tô Nhan đi? Chẳng lẽ… Tô Nhan thích hợp tu luyện Thiên Đạo?”

“Đúng vậy! Một năm trước, khi sư phụ du lịch thế tục đã tình cờ gặp Tô Nhan một lần, cũng ước hẹn từ đó, vào lúc thích hợp sẽ đưa cô ta về Hồng Nhan Cốc tu luyện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.