Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2393



Chương 2293:

Tuy không biết hai cô gái này có lai lịch thế nào, nhưng hai bọn họ có thân thủ như vậy, nhà họ Hứa cũng tuyệt đối không đám đắc tội.

Gia Linh ngồi trên một cái ghế, nhắm mắt đưỡng thân.

Ngọc Hoa thì đứng ngồi không yên, bộ dạng vô cùng lo lắng.

“Sao bác sĩ Lâm kia còn chưa ra ngoài?”

“Đã bao lâu rồi chứ.”

“Các người nhanh đi gọi bác sĩ Lâm kia tới đây, chữa trị cho sư tỷ tôi!”

“Tôi nói cho các người biết, nếu sư tỷ tôi xảy ra chuyện gì không may, tất cả các người đều phải đền mạng cho sư tỷ tôi!”

“Này, các người có nghe thấy không?”

Ngọc Hoa nổi giận đùng đùng nói với người nhà họ Hứa.

“Này…

Người nhà họ Hứa không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi sư muội, bác sĩ Lâm bị thương không nhẹ, đợi anh ta xử lý vết thương xong, sẽ đến chữa trị cho chị, em an tâm đừng nóng vội!” Gia Linh nghiêng đầu bình tĩnh nói.

“Sư tỷ, dù sao em mặc kệ, nếu họ Lâm kia khiến chị có thương tổn gì, cho dù em liều mạng cũng sẽ không tha cho anh ta!” Ngọc Hoa hừ lạnh nói.

Gia Linh nhẹ nhàng vung tay, chẳng muốn nói nữa.

Đại khái nửa tiếng sau, Lâm Dương mới khoan thai đến đây.

“Thật xin lỗi, đợi lâu rồi!”

Lâm Dương mỉm cười, khí sắc tốt hơn nhiều, vết thương trên người đều đã đắp thuốc, tinh khí thần đều đầy đủ, cả người giống như người không có chuyện gì.

“Này, anh đến rồi, nhanh tới đây giải độc cho sư tỷ của tôi đi!” Ngọc Hoa đứng bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng hét lên.

“Sư muội!” Trong đôi mắt Gia Linh có chút nghiêm khắc.

Ngọc Hoa còn muốn tiếp tục chửi bậy, lúc này mới hơi thu liễm lại.

“Cô Gia Linh yên tâm đi, giải độc rất nhanh, chỉ mấy phút là xong.” Lâm Dương cười nói.

“Vậy thì làm phiên bác sĩ Lâm rồi.” Gia Linh nói khẽ, giọng nói vô cùng âm tai.

Lâm Dương lấy kim châm cứu ra, đâm mấy châm lên cánh tay trắng nõn như ngó sen của Gia Linh.

Chỉ thấy mấy đường vân màu đen trên cánh tay trắng nõn của Gia Linh lập tức nhạt dần đi, biến mất, độc tố cũng được loại trừ.

Gia Linh nhắm mắt điều dưỡng, sau đó mở mắt ra, mỉm cười nói: “Bác sĩ Lâm không hổ là bác sĩ Lâm, y thuật cỡ này, đúng là vượt trội hơn người khác, Gia Linh bội phục.”

“Quá khen.” Lâm Dương nhìn Ngọc Hoa một cái, nói: “Cô có muốn chữa trị không?”

“Chữa trị sao? Đương nhiên là muốn! Bây giờ tôi vẫn còn đang đau đấy! Đây là anh làm, sao anh có thể không chữa cho tôi?”

Ngọc Hoa hừ lạnh nói, đưa bàn tay bị thương về phía anh.

Lâm Dương không có châm cứu, mà nhìn cô ta với vẻ đầy hứng thú, nói: “Thái độ này của cô quá tệ, mong cô nhận lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ không chữa trị vết thương cho cô.

“Cái gì? Anh còn muốn tôi xin lỗi anh? Ha ha ha ha, anh choáng váng đầu óc rồi à?

Nằm mơ đi! Ngọc Hoa tôi không quen xin lỗi người khác! Họ Lâm kia, anh thích chữa thì chữa, dù sao tôi không có cái tay này, cũng không chết được!” Ngọc Hoa cười ha ha, trong mắt đều là trêu tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.