Chương 2401:
“Cậu muốn tôi làm gì cho cậu?”
“Tôi nghe nói chủ nhân của Cô Sơn các người có một bảo bối không tệ, tên là Thiên Huyết Mạn Sơn! Có thể lấy nó cho tôi không?” Anh lạnh lùng nói.
“Thiên Huyết Mạn Sơn ư?”
Sắc mặt của Bùi Quốc Thiên lập tức thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm, yêu cầu này của cậu có hơi quá lố rồi thì phải? Cậu chắc hẳn cũng biết đây chính là vật thành danh của vị kia. Lúc đầu người đó đã dựa vào Thiên Huyết Mạn Sơn này để tung hành thiên hạ! Vậy làm sao… tôi có thể lấy vật này được chứ?”
“Vậy còn phải xem bản thân cậu rồi! Nếu cậu lấy được thì thứ này sẽ là của cậu. Còn nếu không lấy được… ngược lại cũng không sao, hai chúng ta cũng chẳng mất mát gì, cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
Bùi Quốc Thiên nhíu mày suy nghĩ, thật lâu không lên tiếng.
“Được, vậy tạm biệt.”
Anh dường như không muốn ở lại, định lên xe rời đi.
“Đợi chút đãi”
Lúc này, Bùi Quốc Thiên hô một tiếng.
Lâm Dương quay đầu lại.
“Cậu… muộn nhất là khi nào cần nó?”
Anh ta nghĩ ngợi một chút, sau đó lạnh lùng hỏi.
“Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, nếu thứ đó có thể ở trong bàn làm việc của tôi ở Dương Hoa, vậy cậu chắc chắn cũng có thể an tan nhìn thấy tấm Thiên Kiêu Lệnh hạng tám này trên bàn làm việc đó!”
Lâm Dương nói xong, trực tiếp cho tài xế khởi động chân ga, rồi chạy như bay đi.
“Cậu cứ chờ đói”
Bùi Quốc Thiên thầm gọi.
Phía trước sơn cốc trống trải, một nơi có hương hoa và tiếng chim tựa như chốn tiên cảnh giữa nhân gian, có hai bóng dáng xinh đẹp đang đi vào bên trong.
Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! Nhưng còn chưa đi được vài bước, thì một bóng người mặc đồ màu đen chặn phía trước cả hai.
“Đại sư tỷ, sư muội, các người đã trở về rồi?”
“Là Phó Lâm sư muội sao, sao thế?” Gia Linh nhìn thoáng qua cô gái mặc đồ đen.
“Cốc chủ kêu em ở đây chờ đại sư tỷ, mời đại sư tỷ và sư muội nhanh chóng đi gặp bà!”
Cô gái tên là Phó Lâm đó lạnh lùng đáp, sau đó đi phía trước dẫn đường.
Gia Linh nhẹ nhàng gật đầu, đi theo phía sau.
Nhưng Ngọc Hoa thì lại lộ rõ vẻ vô cùng khẩn trương.
Đi thẳng vào chỗ sâu bên trong sơn cốc trống trải, có thể nhìn thấy một hồ sen cực lớn.
Hoa sen nở rộ trong hồ, có không ít hạc trắng đứng bên hồ, cảnh sắc tựa như bức tranh, vô cùng khiến lòng người mê mẩn.
Phía sau hồ sen là một lầu các thật lớn.
Lầu các này vô cùng độc đáo, vậy mà lại được dựng thành từ ngọc trúc.
Ngọc trúc mang theo vẻ đẹp hoàn hảo giống như ngọc bích, lại tựa như một tác phẩm của thiên nhiên. Mà trên đỉnh của lầu các là một cái bệ khổng lồ, trên bệ có một bông hoa sen cực lớn, hướng thẳng lên trời cao.
Cũng không biết hoa sen này là thật hay giả, nhưng lại trông sống động như thật, như một kiệt tác của tiên nhân.
“Cốc chủ, con dẫn Gia Linh và Ngọc Hoa đến rồi ạ” Phó Lâm quỳ rạp xuống phía trước lầu các, giọng nói cung kính.