Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2407



Chương 2407:

Giải dược có được sự tiến triển khiến cho.

†âm trạng của anh cũng tốt lên rất nhiều. Anh căn dặn đám người Thủy Bình Vân và Thủ Mệnh ở lại trông nom Tô Nhan, sau đó trực tiếp trở về Dương Hoa một chuyến.

Mà vừa vào văn phòng, anh đã nhìn thấy một vật phẩm kỳ quái nằm trên bàn làm việc.

Đó là một chiếc hộp cỡ một bàn tay.

Thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.

Nhưng bề mặt của nó có một vòng hoa văn lạ lùng. Hoa văn đó đỏ tươi như máu, hình dạng giống giao long. Hai mặt trên dưới có những lỗ hổng cỡ một cây kim, thoạt nhìn giống như một vật phẩm cơ quan nào đó.

“Đây chính là Thiên Huyết Mạn Sơn sao?”

Lâm Dương đi tới, cầm chiếc hộp nhỏ đó lên, cẩn thận đánh giá.

“Không sai, chính là nó.”

Trong phòng vang lên một tiếng cười lạnh lùng.

Đó là Bùi Quốc Thiên.

Không biết anh ta đã ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng từ khi nào.

“Xem ra, cậu quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy mà ngay cả vật cận thân của chủ nhân Cô Sơn cũng có thể nắm được trong tay!”

Lâm Dương quay đầu nhìn anh ta: “Sao cậu làm được vậy?”

“Tôi mua chuộc người làm phụ trách hầu hạ chuyện sinh hoạt thường ngày và ăn uống của chủ nhân Cô Sơn, sau đó cậu ta sẽ nhân cơ hội lấy nó cho tôi.” Bùi Quốc Thiên cười đáp.

“Thì ra là vậy! Nhưng xem chừng như vậy, chẳng phải cậu sẽ rất dễ bị lộ hay sao?

Đến lúc đó, người đứng đầu Cô Sơn phát hiện ra không thấy bảo bối của mình đâu nữa, chắc chắn sẽ hỏi người bên cạnh mình.

Nếu người đó khai cậu ra, vậy cậu phải làm sao?”

“Ha ha ha ha, bác sĩ Lâm không cần lo lắng chuyện này, bởi vì sự thật ngoài trừ tôi và cậu ra thì không có người nào biết hết!”

Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! Anh ta cười to.

“Sao? Cậu đã giết người diệt khẩu rồi sao?” Lâm Dương híp mắt nhìn.

“Đương nhiên, chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật mãi mãi! Tôi đã xử lý gọn gàng thi thể của người đó rồi! Vật của chủ nhân Cô Sơn không thấy đâu, mà người đó thì lại biến mất không thấy tăm hơi! Mọi người chắc chắn sẽ cho rằng người đó đã lấy bảo bối rồi chạy trốn! Chẳng ai có thể nghi ngờ đến đầu tôi hết!” Anh ta đắc ý đáp.

Lâm Dương không nói, mà chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Vậy cậu cầm lệnh bài đi đi, từ hôm nay trở đi, cậu chính là Song Lệnh Thiên Kiêu!”

“Ha ha ha, tốt! Tốt! Ha ha ha…”

Bùi Quốc Thiên vui sướng, cầm lệnh bài mà hưng phấn không thôi, cả người đều run lên, vội vàng định rời đi.

Nhưng khi người đi đến bên cửa, anh ta đột nhiên dừng lại.

“Bác sĩ Lâm, có thể mạo muội hỏi cậu một câu được không? Tại sao cậu lại muốn tôi lấy vật này cho cậu? Thứ này cũng không phải là bảo bối gì có thể hủy thiên diệt địa, cậu lấy nó, còn chẳng bằng cầm mấy khẩu súng liên thanh còn hơn!” Bùi Quốc Thiên cười hỏi.

“Đấn lúc đó cậu sẽ biết ngay thôi.” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

“Ồ, còn thừa nước đục thả câu sao?”

Bùi Quốc Thiên lắc đầu, cầm Thiên Kiêu Lệnh rồi trực tiếp rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.