Chương 2418:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Có chủ tịch Lâm ra mặt, mọi chuyện đều dễ nói hơn.”
Trợ lý cười đáp.
“Anh rể…” Tô Dư nôn nóng.
“Tô Dư, chúng ta trở về trước đã.” Anh trầm giọng bảo.
“Nhưng mà…”
“Đi Giọng nói của anh có chút nghiêm khắc.
Hốc mắt của Tô Dư ửng đỏ, cô khẽ nức nở, cuối cùng vẫn không phản bác lại anh, mà đi theo anh rời khỏi phòng Trợ lý híp mắt nhìn hai người rời đi. Đợi sau đi rời khỏi Tử Kim Cung, anh ta lập tức lôi di động ra, và nhấn số điện thoại của Thẩm Ngọc Minh.
“Cậu cả, tất cả mọi chuyện quả thực đều giống như cậu dự liệu, Lâm Dương này thật sự biết chủ tịch Lâm. Hơn nữa, Dương Hoa của chủ tịch Lâm đã sắp kết thúc rồi!”
“Tô Dư là người được chủ tịch Lâm nâng lên, gặp phải loại chuyện này, nếu xử lý không tốt, thì có thể sẽ phá hỏng con đường minh tinh của cô ấy, chủ tịch Lâm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
“Cậu cả, vậy tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Ha ha, tiếp theo chúng ta có thể bắt đầu làm vài chuyện thú vị!”
Tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại lại càng đắc ý và vui sướng hơn.
Lâm Dương vẫy một chiếc xe, tiễn Tô Dư về nhà.
Trên đường.
Vẻ mặt của cô ấy suy sụp, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng tràn ra khỏi khóe mắt.
Có thế nào cô cũng không lường trước được, chỉ ăn một bữa cơm, mà lại đeo món nợ hơn ba trăm năm mươi tỷ lên người.
“Em xin lỗi, anh rể, em xin lỗi, xin lỗi anh…”
Cô ấy gục đầu, môi lầm bầm, trong lòng không khỏi tự trách.
“Đây không phải là lỗi của em, lòng người khó đoán! Lòng tốt của con người chính là thứ mà kẻ gian trá dễ lợi dụng nhất!
Thẩm Ngọc Minh chính là người như vậy.
Tóm lại, lần sau hãy cẩn thận một chút, cũng phải lưu tâm thêm một chút, nhớ kỹ, thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí.” Lâm Dương nói.
“Nhưng… khiến Dương Hoa tổn thất uổng phí hơn mấy trăm tỷ, em… em…” Tô Dư đang nói, nhưng cô lại nghẹn lại, nước mắt giống như những sợi tơ đứt, không ngừng rơi xuống.
“Không sao, chủ tịch Lâm đã nói với anh sẽ không sao đâu, chỉ cần có thể dẹp yên chuyện này là được, coi như là tốn tiền mua một bài học. Huống chỉ chúng ta cũng không nhất định phải đưa cho họ thật. Phải biết rằng, Dương Hoa có những luật sư lớn như Kỳ Vân và Đinh Văn Vượng. Nếu đối chất ở tòa án, chúng ta chưa chắc đã thua!”
Lâm Dương an ủi.
“Hợp đồng đã ký rồi, nếu muốn kiện thật, chúng ta sẽ không có bất cứ phần thắng nào hết. Dương Hoa hiện giờ vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và những người có ý xấu chèn ép, phải chịu tổn thất nghiêm trọng. Bây giờ lại phải chỉ trả hơn ba trăm năm mươi tỷ cho em… Vậy Dương Hoa hoàn toàn không thể chống đỡ được!”
Tô Dư ôm gò má, nói trong sự đau đớn.
“Tô Dư, thật sự không sao đâu, nếu em không tin, anh sẽ nói chủ tịch Lâm gọi điện cho em?” Lâm Dương vội vàng nói.
Tô Dư không hé răng, mà ôm mặt không nói thêm gì, chỉ có thể nghe được những tiếng nức nở nhỏ nhặt.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đã đi tới dưới nhà của Tô Dư.
“Tô Dư, anh tiễn em lên nhé!” Lâm Dương nói.
“Không cần đâu anh rể”