Chương 2420:
Lúc này một người cảnh sát nhìn thấy Lâm Dương xông đến, lập tức ngăn anh lại, nhưng Lâm Dương đâu còn quan tâm đến những chuyện này, anh kéo dây giới nghiêm ra, giống như phát điên lao vào bên trong.
N 1⁄13 “Nhanh, nhanh anh ta lại.” Người cảnh sát kia thổi còi.
Những cảnh sát ở xung quanh nhanh chóng lao đến.
“Cảnh sát trưởng, người kia là thân nhân của người chết, mong ông bỏ qua.”
Lúc này Kỳ Vân cũng chạy đến, ông ta vội vàng giải thích.
Lâm Dương xông vào khu chung cư, gần như là mỗi bước một tầng, ngay cả thang máy cũng không dùng, chỉ hơn mười giây đã đi đến chỗ của Tô Dư đang ở.
Nơi này vẫn có dây cảnh giới của cảnh sát.
Phần lớn cảnh sát đều ở bên ngoài, còn nhân viên y tế thì ở bên trong, giống như đang cứu chữa.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Lưu Lăng Nhiên từ bên trong truyền ra.
Còn Lý Siêu thì ngồi ở trong phòng khách, không ngừng hút thuốc lá, dáng vẻ của ông ta giống như già thêm mười tuổi, tóc mai bạc trắng, vành mắt đỏ ngầu, nước mắt cũng chực trào ra, nhưng ông ta kìm nén lại được.
“Tất cả cút ra ngoài.” Lâm Dương xông vào bên trong phòng tắm, lớn tiếng gào thét.
Mấy nhân viên y tế đang cấp cứu đều bị dọa cho giật nảy mình.
“Anh là ai thế? Làm loạn ở đây cái gì, biến ra ngoài!”
Một nhân viên y tế lớn tiếng quát, nhưng Lâm Dương lại chẳng để ý đến, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tô Dư.
Tô Dư mặc rất đẹp, tuy gương mặt được trang điểm kỹ, nhưng lại lộ ra vẻ tái nhợt, chỗ cổ tay phải có vết cứa rất đáng sợ, bồn tắm bên cạnh đều là máu, cả người không còn hơi thở.
Đây là một vụ tự sát có chuẩn bị.
Lâm Dương không dám chần chờ, anh lập tức lấy kim châm cứu ra, muốn kiểm tra cho Tô Dư.
Nhưng hai nhân viên y tế ở bên cạnh lập tức ngăn Lâm Dương lại.
“Này anh, mong anh đừng làm loạn ở đây nữa.”
“Làm phiền anh lập tức đi ra ngoài.” Mọi người nghiêm túc nói.
“Cảnh sát, cảnh sát, nhanh đuổi thằng cha không liên quan này ra ngoài đi, ở đây làm loạn cái gì chứ, như thế này làm sao chúng tôi còn có thể cứu chữa được bệnh nhân.” Một bác sĩ có dáng vẻ gầy gò, trên mặt có chòm râu dê lớn tiếng quát.
“Cứu chữa? Sao nào? Ông có thể cứu được cô ấy à?” Lâm Dương dữ tợn hỏi.
Người bác sĩ kia khẽ giật mình, sau đó thấp giọng nói.
“Tôi không cứu sống được, vậy cậu có thể cứu sống cô ấy được à? Lời này của cậu là có ý gì? Cái gì cũng không hiểu lại còn dám ở đây nói năng lung tung. Tôi nói này, rốt cuộc cậu có biến đi hay không, nếu như cậu còn không biến, xảy ra chuyện gì, cẩn thận người thân của bệnh nhân sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự lên cậu đấy!”
Hai cảnh sát cũng vội vàng chạy đến, thấp giọng nói.
“Này anh, làm phiền anh nhanh ra ngoài, nếu không chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế đưa anh đi.”
“Cảnh sát trưởng, đây là hiểu lầm, người này là cháu rể của tôi, cậu ta không hiểu chuyện, mong các vị thông cảm.”
Lý Siêu dập tắt điếu thuốc, sau đó đi đến, khàn giọng nói.
“Lâm Dương, cậu đừng làm loạn nữa, cậu… Cậu nhanh đi ra đây.”
Thế nhưng Lâm Dương vẫn không để ý đến bọn họ, chỉ lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, đưa qua cho người bác sĩ ở trước mặt nhìn.