Lâm Dương liếc nhìn điện thoại, cũng cười khanh khách.
*Tiểu Lâm, có chuyện gì vậy? Có rắc rối gì sao?” Trịnh Nam Thiên ở bên này cau mày hỏi.
Mặc dù không biết nội dung cụ thể như thế nào, nhưng xét theo lời nói của Lâm Dương, hiển nhiên không phải là chuyện tốt.
“Ò, không sao… Chỉ là có máy tên con đồ quấy rồi tôi mà thôi, tôi không muốn quan tâm đến bọn họ.” Lâm Dương cười nói.
“Thật sao?” Trịnh Nam Thiên cau mày.
“Lâm thần y, nếu như cậu gặp phải khó khăn gì, có thể nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu về những vấn đề trong phạm vi khả năng cho.
phép.” Người đàn ông mặc chế phục bên cạnh nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Lâm Dương cười nói: “Mọi người, tôi còn có việc phải làm, không ở lại lâu được. Tạm biệt.”
“Vậy được, Lâm Thần Y, tôi gọi Tiểu Triệu đưa cậu đi.”
“Không cần, không cần…”
Lâm Dương từ chối rồi rời khỏi viện dưỡng lão.
Trịnh Nam Thiên nhìn bóng lưng của Lâm Dương rời đi, cau mày.
“Nam Thiên, ông làm sao vậy?”
“Tôi đang nghĩ về chuyện của Tiểu Lâm.”
“Lâm thần y cũng là một người kỳ lạ, có những chuyện cậu ta sẽ tự mình giải quyết, ông đừng lo lắng quá!”
“Nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, hình như tôi đã nghe thấy hai từ ‘Lâm gia’.
“Cái gì? Nhà họ Lâm sao?”
Mọi người đều thở dốc, sắc mặt ngưng trọng.
“Tiểu Triệu! Đi điều tra đi.”
“Vâng, thủ trưởng!”
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Lâm Dương lên xe do Long Thủ sắp xếp, trực tiếp rời khỏi Giang Thành.
Chiếc xe phóng nhanh như bay, trực tiếp ra khỏi tỉnh rồi lái vào tỉnh Quế Vân.
Lâm Dương có chút kinh ngạc.
Tỉnh Quế Vân có ngọn núi Vân Cư vô cùng nỗi tiếng, nghe nói trong núi Vân Cư đã xuất hiện một đạo sĩ được nhiều người kính trọng.
Đương nhiên, chiếc xe không chạy về phía chùa Vân Cư trêи núi Vân Cư, mà đến phía tây nam của núi Vân Cư.
Ở đây có một biệt thự mới xây.
Căn biệt thự vắng lặng, chỉ có lác đác vài người mặc đồng phục nhìn có vẻ như là người hầu ra vào.
Ngay sau khi ô tô chạy vào biệt thự, lập tức có một nam thanh niên mặc vest, tóc ngắn đi tới.
Anh ta vội vàng mở cửa xe cho Lâm Dương.
“Xin hỏi có phải là Lâm thần y không? Lâm thần y. Xin chào, xin chào, tôi là Lương Sinh!”
“Xin chào!”
Lâm Dương bắt tay với anh ta, lại nhìn thấy chân mày của Lương Sinh này hiện lên vẻ lo lắng.
“Lâm thần y, thực xin lỗi, anh trước tiên không thể nghỉ ngơi uống trà rồi. Tình trạng của ông nội tôi tương đối nguy kịch. Anh có thể trước tiên chuyển bước xem thử tình hình của ông nội tôi được không? Tôi thực sự xin lỗi!”
Lương Sinh lo lắng nói.
“Được, anh lập tức đưa tôi đi đi.” Lâm Dương gật đầu.
Bệnh nhân là ưu tiên số một, vô cùng cấp bách, Lâm Dương cũng không phải là người thích phô trương.
Lương Sinh vui mừng khôn xiết, lập tức đưa Lâm Dương vào sân nhà ở trung tâm.
Tuy nhiên, người còn chưa vào sân nhà đã có thể nghe thấy những tràng ho dữ dội.
“Hả?”
“Ông chủ lại ho ra máu!”
“Mau, mau lấy thuốc ho tới!”
Một giọng nói vô cùng hoảng hốt phát ra.
Sau đó vài người hầu vội vã từ bên trong chạy ra.
Một trong những người hầu còn mang theo một cái chậu chứa toàn là máu và khăn giấy dính đầy máu tươi.
Khi Lương Sinh nhìn thấy khăn giấy này, sắc mặt anh ta đã tái đi vài lần.
Lâm Dương cũng liếc nhìn, cau mày.
Máu này… tất cả đều hiện lên một màu đen tối.
Rõ ràng, tình trạng của bệnh nhân đã rât nghiêm trọng rôi.
Cả hai lập tức vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của Lâm Dương.
Đây là phòng sao? Đây hoàn toàn chỉ là một phòng phẫu thuật và phòng bệnh lớn!
Trong căn phòng có đầy đủ các dụng cụ tân tiền, cả thuốc bắc lẫn thuốc tây, dược liệu bày ra đầy bàn, đều là những thứ quý giá.
Ông cụ trêи giường bệnh đang truyền dịch, một số nhân viên y tế đang ở xung quanh giường bệnh chăm sóc cho ông cụ.
Nhưng hiệu quả này rõ ràng là không lý tưởng.