Chương 2461:
Mà vào lúc này, hàng loạt ô tô lái đến đây.
Sau khi mở cửa, đều là cao thủ nhà họ Thẩm đi ra.
Ông chủ của nhà họ Thẩm là Thẩm Minh Triết cũng có mặt.
Vẻ mặt ông ta âm trầm và tức giận, sau khi xuống xe liền chạy nhanh về bên này.
Khi thấy Thẩm Ngọc Minh nằm yên trên đất không có động tĩnh, Thẩm Minh Triết cứng người lại rồi, cả người giống như mất hồn, run rẩy quỳ trên đất, ôm lấy thi thể Thẩm Ngọc Minh vào lòng.
“Ngọc Minh… Đừng sợ! Ba đến đây…
Đừng sợi Ba đưa con về nhà!” Thẩm Minh Triết nói nhỏ, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt, tay ôm thi thể không ngừng run rẩy.
Trái tim của ông ta như bị bóp nát rồi.
“Anh cả…” Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng đau khổ kêu lên.
“Ai làm?”
Thẩm Minh Triết cúi đầu khàn giọng hỏi.
“Tôi”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cậu? Cậu là bác sĩ Lâm?” Vẻ mặt của Thẩm Minh Triết không đổi hỏi.
“Đúng vậy”
“Vì sao phải giết con trai tôi chứ?”
“Nhà họ Thẩm các ông dồn ép giết người của tôi, tôi giết con trai ông, có vấn đề gì sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ha ha, bác sĩ Lâm, có phải là cậu cảm thấy trên thế giới này, cậu là lớn nhất hay không? Có phải là cậu cảm thấy cả nước này, cậu muốn làm gì thì làm thế đó? Người khác đều phải sợ cậu?”
Thẩm Minh Triết ngẩng đầu, trong mắt ông ta lóe lên chút điên cuồng, giận dữ nói: “Tôi nói cho cậu biết, Thẩm Minh Triết tôi tuyệt đối không sợ cậu!”
Lâm Dương không nói gì.
Thẩm Minh Triết cẩn thận đặt thi thể của Thẩm Ngọc Minh lên đất, sau đó đứng dậy hét to: “Người đâu!”
“Gót”
Người nhà họ Thẩm ở bốn phía lập tức bao vây tới.
Có khoảng chừng hơn ngàn người…
“Hừm?⁄ Vẻ mặt đám người Huỳnh Lam kinh ngạc.
Nguyên Tỉnh liếc mắt nhìn xung quanh, thật sự không có bao nhiêu khẩn trương.
Còn Lâm Dương, lại càng lộ ra vẻ bình tĩnh.
Lúc này Huỳnh Lam nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi, lúc này chạy chậm tới đán sát tai Lâm Dương nói nhỏ.
“Chủ tịch Lâm, người bên ngoài nói người nhà họ Thẩm đều đến đây, bên ngoài có khoảng chừng mấy trăm chiếc xe, hơn nữa vẫn còn tiếp tục đi đến đây!”
“Vậy sao? Vậy thì rất tốt, tiết kiệm thời gian tôi chạy đi xử lý cả nhà họ Thẩm”
Lâm Dương gật đầu.
Huỳnh Lam nghe thấy thế, muốn nói lại thôi.
Ông ta không biết chuyện viện binh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đã biết goi một số người, không đủ nhét kẽ răng cho người khác.
Huỳnh Lam hơi lo lắng, nhưng thấy vẻ mặt Nguyên Tỉnh và Lâm Dương bình tĩnh, chủ có thể thành thật ở phía sau.