*Ò, được… được rồi, anh Lâm, mời đi bên này.” Lương Sinh vội vàng nói.
Lâm Dương gật đầu liền muốn rời đi.
“Lâm thân y, xin đợi một chút.” Lúc này, Lương Hông Anh hét lên một tiếng.
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“Lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều, tôi xin lỗi anh một lần nữa vì sự hấp tấp trước đó. Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi.
Nếu như anh có gì cần chúng tôi giúp đỡ, xin đừng khách sáo!”
Lương Hồng Anh trịnh trọng xin lỗi và đưa danh thϊế͙p͙ qua.
Lâm Dương nhận lấy, thản nhiên liếc nhìn.
“Giám đốc điều hành của công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông quốc tế Hồng Trang Yến Kinh, Lương Hồng Anh sao? ” Lâm Dương lẫm bẩm một tiếng, đột nhiên, sắc mặt của anh thay đổi nhẹ, đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lương Hồng Anh hỏi: “Các cô và nhà họ Lương của Yến Kinh là có quan hệ gì?”
Khi những lời này rơi xuống đất, Lương Hồng Anh sững sờ, sau đó nở nụ cười nói: “Chúng tôi chính là người nhà họ Lương của Yến Kinh!”
Khi giọng nói rơi xuống, sắc mặt của Lâm Dương ngay lập tức biến hoá vô cùng.
“Các cô chính là người nhà họ Lương ở Yến Kinh… Vậy thì Lương Thu Yến và các cô có quan hệ gì?” Lâm Dương lại hỏi.
“Lương Thu Yến sao? Bà ấy là thím của chúng tôi.” Lương Hồng Anh bối rối nói: “Lâm thần y, anh có quen biết thím của chúng tôi sao?”
Lâm Dương im lặng.
Lâm Dương rất quen thuộc với người tên Lương Thu Yến này.
Bởi vì bà ấy là chị em kết nghĩa của mẹ anh.
Hai người từ nhỏ đã ở bên nhau, trước khi vào nhà họ Lâm, mẹ anh cũng đã ở nhà họ Lương một khoảng thời gian.
Sau này, khi mẹ anh gả cho người đó, Lương Thu Yến cũng rất hiếm khi tới lui với mẹ.
Đương nhiên, mỗi lần nhìn thấy Lương Thu Yến, mẹ anh luôn rất vui mừng, có lẽ đây là người duy nhất mà bà ấy có thể nói chuyện cùng, còn Lương Thu Yến cũng luôn đối xử với Lâm Dương rất tốt, mẹ anh thậm chí còn muốn Lương Thu Yến làm mẹ nuôi của Lâm Dương. Vì vậy, Lâm Dương lúc còn nhỏ luôn mở miệng gọi mẹ nuôi.
Nhưng mà máy năm trước, Lâm Dương đã không còn gặp.
lại Lương Thu Yến nữa, thậm chí sau khi mẹ anh mắt, bà ấy cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Có lẽ là bà ấy có cuộc sống riêng của mình, bản thân không nên làm phiền.
Lâm Dương thở dài, nghĩ đến ký ức tuổi thơ, trong lòng luôn cảm khái vô hạn.
Tuy nhiên, chính vào lúc này, Lương Hồng Anh đột nhiên nói một câu: “Thím Thu Yến bây giờ có cuộc sống rát tồi tệ, bà ấy sắp bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà rồi…”
Lâm Dương hơi sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn Lương Hồng Anh: “Bà ấy làm sao vậy?”
“Rất phức tạp! “
Lương Hồng Anh thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ u sầu: “Có những chuyện tôi có thể không nói rõ được, cũng không tiện nói ra, Lâm thần y, sao anh lại hỏi về chuyện này? Anh có quen biết thím Thu Yến sao?”
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rất ngưng trọng.
Anh do dự một chút, lầy ra một tắm danh thϊế͙p͙ từ trong túi áo của mình và đưa cho Lương Hồng Anh.
“Cô Lương, nếu thím Thu Yến thật sự bị nhà họ Lương đuổi ra khỏi nhà, xin cô hãy liên lạc với tôi!”
“Hả? Chuyện này …” Lương Hồng Anh nhận tắm danh thϊế͙p͙, kỳ quái nhìn Lâm Dương rồi lại hỏi: “Anh rốt cuộc có quan hệ gì với thím Thu Yến?”
Lâm Dương im lặng một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi là con đỡ đầu của bà ấy! Lâm Dương!”
Nói xong liền lên xe.
Chẳng máy chốc, chiếc xe đã lái khỏi biệt thự.
Lương Hồng Anh nhận lấy tắm danh thϊế͙p͙ này và lầm bẩm một mình.
“Thím Thu Yến cũng có một đứa con đỡ đầu sao? Hơn nữa … lại là Lâm thần y này sao? Chờ đã … Lâm Dương?
Cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi?”
Lương Sinh đích thân đưa Lâm Dương trở lại Giang Thành.