Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 265



Đã một người không thể đối phó được với anh chàng này, vậy thì một nhóm người lên!

“Đánh chết cho tôi đi!” Anh ta lại hét lên.

Mọi người toàn bộ đều nhảy bổ lên.

Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng anh mới vừa tắm rửa xong, trêи người không có kim bạc, không có kim bạc gia tăng sức mạnh, anh chỉ có thể liều đến cùng.

Anh siết chặt nắm đấm muốn ra tay.

Nhưng vào lúc này …

“Tất cả dừng tay!”

Tiếng hét vang lên.

Đám người toàn bộ đều kinh ngạc, quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Kiến Quốc cùng một đám đệ tử đi vào.

Hoắc Ngạo nhanh chóng nháy mắt với Tịch Lưu Hương.

Tịch Lưu Hương mới kịp phản ứng lại, đôi mắt ngay lập tức đỏ hoe và bắt đầu khóc.

“Chú Hoắc, chú phải làm chủ cho cháu!”

Mọi người vội vàng nhìn xuống giường, thấy Tịch Lưu Hương quần áo đã xộc xệch, thêm với Lâm Dương trêи người chỉ mặc một chiếc quần đùi, ai náy đều ngay lập tức cau mày, lần lượt rơi vào trầm mặc.

“Họ Lâm kia! Anh đã làm cái gì với Lưu Hương?”

“Đồ khốn kiếp! Đồ súc sinh này! Cầm thú! Tên khốn!”

“Chả trách lúc trước trêи bàn ăn tôi đã nhìn thấy ánh mắt của anh ta nhìn Lưu Hương có gì đó không đúng, thì ra là muốn phi lễ với Lưu Hương!”



“Súc sinh!”

“Còn là con người nữa không?”

Những người của Thượng Võ Quán lòng đầy căm phẫn, ai nấy đều chỉ vào Lâm Dương mà lớn tiếng chửi bới.

“Câm miệng hết cho tôi!”

Hoắc Kiến Quốc ở bên này không chịu nổi nữa, lập tức hét lên một tiếng.

Mọi người lúc này mới ngừng phê bình.

“Lâm Dương, chuyện này là sao vậy?” Hoắc Kiến Quốc nhìn Lâm Dương nói.

“Tôi đang đi tắm ở đây. Sau khi tắm xong thì nhìn thấy Tịch Lưu Hương mặc đồ ngủ nằm trêи giường, tiếp theo đám người của Hoắc Ngạo đột nhiên xông vào nói với tôi nếu như tôi không quỳ xuống xin lỗi anh ta thì anh ta sẽ khiến tôi thân bại danh liệt… Lâm Dương Trực tiếp nói ra sự thật.

“Cái tên súc sinh này là có ý gì vậy? Cho rằng chuyện này là do chúng tôi thông đồng hại anh sao? Rõ ràng bản thân đã làm ra chuyện không bằng cầm thú, còn muốn đồ nước bản lên người chúng tôi sao?” Hoắc Ngạo cảm xúc kϊƈɦ động, lại muốn xông lên trước.

Nhưng người bên cạnh đã giữ anh ta lại.

“Anh ta đang nói bậy, rõ ràng là cháu đang ngủ ở đây, đang yên đang lành đột nhiên xông vào, đè cháu xuống giường, muốn quấy rối cháu. Nếu không phải Anh Ngạo đến kịp thời, cháu…cháu…hu hu hu… ” Tịch Lưu Hương lại khóc.

Mọi người nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Lâm Dương hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

“Lâm Dương, nói là đi tắm ở đây, phòng của cậu không phải là phòng bên cạnh sao? Đây là phòng của Lưu Hương, đang yên đang lành sao lại chạy vào phòng của Lưu Hương đề tắm?” Hoắc Kiến Quốc nhíu mày hỏi.

“Phòng tắm trong phòng của tôi bị hỏng rồi, không có nước, vì vậy tôi đã gọi người hầu giúp tôi sắp xếp một phòng khác để tắm.” Lâm Dương giải thích nói.

“Thật sao?” Hoắc Kiến Quốc nháy mắt với người bên cạnh.

Người đàn ông ngay lập tức chạy đi, một lúc sau anh ta phản hồi lại.



“Sư phụ, trong phòng của Lâm Dương có nước, phòng tắm không hỏng.”

Khi lời này vừa rơi xuống, mọi người liên tục cười lạnh.

Hoắc Kiến Quốc nhìn Lâm Dương, dường như đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Lúc này, Lâm Dương cũng mới phản ứng lại.

Hoắc Ngạo đã muốn đối phó với anh, làm sao có thể không làm tất cả mọi chuyện chu toàn? E rằng trong phòng tắm đột nhiên không có nước, chính là kiệt tác của Hoắc Ngạo.

“Trước tiên không nói đến chuyện phòng tắm không hỏng, cho dù hỏng cũng không thể nào tắm ở đây! Tiểu Lâm, không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?” Hoắc Kiến Quốc trầm giọng hỏi.

“Chuyện này tôi đã kể rồi, tôi không làm ra loại chuyện như thế này.” Lâm Dương lắc đầu.

E rằng người hầu này cũng là do Hoắc Ngạo sắp xếp.

“Nói không làm thì chính là không làm sao? Không lẽ anh cho rằng Lưu Hương đang đổ oan cho anh sao? Chúng tôi cũng đang đồ oan sao?” Hoắc Ngạo chế nhạo.

“Đúng vậy.”

“Ha, tới lúc này rồi còn vịt chết cứng miệng sao!” Hoắc Ngạo quay đầu lại nói: “Bố, chúng ta nhanh gọi cảnh sát đến bắt cái tên súc sinh này đi!

Hoắc Kiến Hoa hít sâu một hơi, sau đó khàn giọng nói: “Dù sao cậu ta cũng là học trò của một người bạn thân của ông nội, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, ai náy cũng đều không còn mặt mũi, ông nội cũng sẽ rất xấu hổ.

Bây giờ ông cụ vẫn còn chưa biết về chuyện này, chúng ta âm thầm xử lý đi.”

“Điều đó có nghĩa là…”

“Lâm Dương, tôi định tuân theo quy tắc của Thượng Võ Quán của chúng tôi mà xử lý. Cậu có phục không? Nếu như tôi gọi cảnh sát, có thể sẽ phải ngồi tù.” Hoắc Kiến Quốc nhẹ giọng nói.

“Chuyện này, vẫn nên báo cảnh sát đi.”

Lâm Dương bình tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.