“Anh đang mắng tôi sao?”
Lâm Dương ngắng đầu, yên lặng nhìn Hoắc Ngạo.
Hoắc Ngạo toàn thân run lên, dường như mới ý thức được người này vừa rồi chỉ hai chiêu đã quét sạch Trần Hạc cùng với Trương Long, làm sao anh ta có thể khiêu khích?
Nhưng mà vào lúc này, người của Thượng Võ Quán đều oán hận trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Ngay cả Hoắc Kiến Quốc cũng vậy.
“Tiểu Lâm, cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Chúng tôi đã đưa cậu đến đây. Cậu chính là thành viên của Thượng Võ Quán tôi. Bây giờ cậu lại vạch rõ giới hạn với chúng tôi là có ý gì? Qua cầu rút ván sao?” Hoắc Kiến Quốc khit mũi hét lên, trêи mặt tràn đầy sự tức giận.
“Qua cầu rút ván sao? Tôi hỏi ông, tại sao khi con trai ông hãm hại tôi ông không nói lời nào? Nếu như tôi không có bản lĩnh, ông có biết kết cục của tôi bây giờ sẽ như thế nào không?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Quốc liền thay đổi, sau đó thấp giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị ra tay giúp cậu!”
“Vậy thì ông muốn tôi thế nào? Giúp Thượng Võ Quán các ông sao? Không thành vấn đề, ông trước tiên nên dạy dỗ con trai của mình thật tốt!” Lâm Dương bình tĩnh nói, “Nếu như ông dạy không được, hãy để đệ tử của Phong Liệt đại sư đến dạy dỗ đi.”
“Lâm Dương cậu! Cậu hỗn xược! Cậu đây là muốn giáo huấn tôi sao?” Hoắc Kiến Quốc nồi giận đùng đùng.
*Tôi nể mặt ông cụ Hoắc mới đối xử khách khí với các ông một chút, nếu không ông cho rằng các ông ở trong mắt của tôi tính là cái gì?” Lâm Dương cũng không khách khí nữa hừ lạnh một tiếng.
Anh không có ấn tượng tốt với hai cha con Hoắc Kiến Quốc.
Hoắc Ngạo không nói lời nào, luôn đối đầu với anh khắp mọi nơi, ngáng chân anh.
Về phần Hoắc Kiến Quốc, lại luôn luôn bao che cho đứa con trai này của mình, thật ra thì Hoắc Kiến Quốc không trừng phạt Hoắc Ngạo cũng thôi đi, rốt cuộc cũng là bố con, nhưng tới lúc này rồi Hoắc Kiến Quốc cũng không muốn kỷ luật Hoắc Ngạo một chút, điều này càng làm cho Lâm Dương không vui.
Anh không chạy đến đây để chịu tức giận, dựa vào cái gì mà phải nén giận vào lòng?
Hoắc Kiến Quốc suýt chút nữa bị tức chét.
Phong Liệt đại sư cũng nhìn ra được, ông ta dứt khoát cười nói: “Người anh em, nhà họ Hoắc này vốn dĩ không phải người hiền lành, chắc chắn là cậu đã chịu oan ức rồi!
Nếu như cậu muốn lên núi, không phiền thì có thể đi cùng chúng tôi đi, tốt nhất là đừng ở chung với bọn họ, kẻo bị rồi loạn bản thân! “
“Phong Liệt! Ý của ông là gì? Ông còn muốn đào người của tôi sao?” Hoắc Kiến Quốc tức giận toàn thân run lên, ánh mắt nhìn Phong Liệt giống như dã thú.
Hiện tại ông ta đã mất mặt rồi, Phong Liệt còn ở một bên đổ thêm dầu vò lửa, ông ta làm sao có thể chịu được?
“Tôi ngẫm nghĩ người ta cũng không phải là đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, tại sao lại là người của ông?
Còn không cho phép tôi mời người khác qua sao?” Phong Liệt Đại Sư nhún vai.
“Tên khốn !II”
Hoắc Kiến Quốc hoàn toàn khó chịu, đột nhiên xoay người xắn tay áo lên.
“Ha, ông thật sự cho rằng tôi sợ ông sao!”
Phong Liệt Đại Sư cũng không khách khí nữa, chế nhạo một tiếng cũng bước lên phía trước.
Những người qua đường xung quanh đều đôi mắt sáng ngời, lần lượt vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được đến khi Hoắc Kiến Quốc ra tay với Phong Liệt Đại Sư.
Hai người này mới là những cao thủ thực sự.
Trận chiến của bọn họ chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người phải mong chờ.
“Phong Liệt! Ý của ông là gì? Ông còn muốn đào người của tôi sao?” Hoắc Kiến Quốc tức giận toàn thân run lên, ánh mắt nhìn Phong Liệt giống như dã thú.
Hiện tại ông ta đã mất mặt rồi, Phong Liệt còn ở một bên đổ thêm dầu vò lửa, ông ta làm sao có thể chịu được?
“Tôi ngẫm nghĩ người ta cũng không phải là đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, tại sao lại là người của ông?
Còn không cho phép tôi mời người khác qua sao?” Phong Liệt Đại Sư nhún vai.
“Tên khốn !II”
Hoắc Kiến Quốc hoàn toàn khó chịu, đột nhiên xoay người xắn tay áo lên.
“Ha, ông thật sự cho rằng tôi sợ ông sao!”
Phong Liệt Đại Sư cũng không khách khí nữa, chế nhạo một tiếng cũng bước lên phía trước.
Những người qua đường xung quanh đều đôi mắt sáng ngời, lần lượt vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được đến khi Hoắc Kiến Quốc ra tay với Phong Liệt Đại Sư.
Hai người này mới là những cao thủ thực sự.
Trận chiến của bọn họ chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người phải mong chờ.
“Phong Liệt! Ý của ông là gì? Ông còn muốn đào người của tôi sao?” Hoắc Kiến Quốc tức giận toàn thân run lên, ánh mắt nhìn Phong Liệt giống như dã thú.
Hiện tại ông ta đã mất mặt rồi, Phong Liệt còn ở một bên đổ thêm dầu vò lửa, ông ta làm sao có thể chịu được?
“Tôi ngẫm nghĩ người ta cũng không phải là đệ tử của Thượng Võ Quán các ông, tại sao lại là người của ông?
Còn không cho phép tôi mời người khác qua sao?” Phong Liệt Đại Sư nhún vai.
“Tên khốn !II”
Hoắc Kiến Quốc hoàn toàn khó chịu, đột nhiên xoay người xắn tay áo lên.
“Ha, ông thật sự cho rằng tôi sợ ông sao!”
Phong Liệt Đại Sư cũng không khách khí nữa, chế nhạo một tiếng cũng bước lên phía trước.
Những người qua đường xung quanh đều đôi mắt sáng ngời, lần lượt vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được đến khi Hoắc Kiến Quốc ra tay với Phong Liệt Đại Sư.