Trong đôi mắt của những người đó nhìn Kiếm Vương đều tràn đầy sự kinh ngạc.
Lúc này, lại một đệ tử khác vội vàng chạy tới.
“Cậu Văn, bà Minh Vũ của Kỳ Dược Phường đến rồi!”
“Hả?” Văn Hải sững sờ một chút, sau đó liền kϊƈɦ động và vui mừng.
Những đại nhân vật này Sùng Tông Giáo đều đã gửi thiệp mời đám cưới, nhưng bọn họ cũng không có hy vọng nhiều, dù sao những người này hoàn toàn đều là những nhân vật không tin tưởng vào Sùng Tông Giáo.
Đặc biệt là Kỳ Dược Phường này, đây chính là thánh địa trong lòng của rất nhiều lương y Trung Quốc.
Đặc biệt, bốn tổ chức lớn của Trung y: Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái và Än Phái cực kỳ xem trọng Kỳ Dược Phường, không vì lý do gì khác, nguyên nhân là do Kỳ Dược Phường rất giàu các loại thuốc nổi tiếng trêи thế giới, rất nhiều dược liệu quý hiếm thậm chí là một số loại thuốc Trung Dược đã biến mắt, bọn họ đều có thể lấy nó ra.
Tầm quan trọng của nơi này không nói cũng biết.
Còn Minh Vũ cũng là người phát ngôn trêи danh nghĩa của Kỳ Dược Phường, sự xuất hiện của bà ấy đã chứng minh rằng Kỳ Dược Phường vẫn rất xem trọng Sùng Tông Giáo.
Văn Hải dẫn người lên trước chào hỏi, nụ cười trêи mặt dường như khó có thể biến mắt được.
Minh Vũ là một phụ nữ trung niên, trêи người mặc lễ phục, hiển nhiên rất là duyên dáng và sang trọng, bà ấy mỉm cười nói: “Văn Hải, xin chúc mừng.”
*“Dì Minh, dì khách sáo quá rồi, mau, mời dì ngồi! Cháu lập tức gọi bố ra ngoài chiêu đãi các dì thật tốt!” Văn Hải kϊƈɦ động nói.
Những người ở cấp bậc Kiếm Vương và Minh Vũ không phải là người mà anh ta có thể chắn giữ được, phải mời giáo chủ Văn Mạt Tâm đến.
“Haha, không cần đâu, bố của cậu không thích những dịp náo nhiệt như thế này, không cần phải đặc biệt đi gọi ông ấy. Lúc ông ấy phải ra thì sẽ ra thôi.”
*Dì Minh khách sáo rồi, Kiếm Vương tiền bối cũng ở đây, dì và ông ấy ngồi cùng một bàn đi.” Văn Hải cười nói.
“Ò? Lão Quỷ kia cũng đến rồi sao?” Minh Vũ đôi mắt sáng lên, cười haha đi về phía Kiếm Vương.
Kiếm Vương đến rồi, Minh Vũ cũng ở đây, không thể không nói tiệc cưới này của Văn Hải là vô cùng xa hoa.
Sau đó, rất nhiều người có thân phận phi thường cũng đã có mặt, các vị khách lại liên tục kinh ngạc, bị hào quang của những đại nhân vật này làm cho chấn động, đến nỗi mọi người đều quên mắt việc uống rượu.
Ứng Phá Lãng cũng đến rồi.
Anh ta có thân phận đặc biệt, cũng ngồi cùng với Kiếm Vương và những người khác, nhưng tất cả mọi người hiển nhiên cũng không biết rõ về thân phận của anh ta cho lắm, duy nhất chỉ có những đại nhân vật kia là âm thầm kinh ngạc, trong lòng thở dài rằng Sùng Tông Giáo càng ngày càng khủng khϊế͙p͙ rồi, đến vị này cũng có thể mời tới.
Còn tại thời điểm này, không biết là ai đã hét lên một tiếng.
“Giáo chủ đến rồi!”
Ngay khi lời này vừa rơi xuống, hiện trường vốn dĩ đang sôi sục ngay lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài hành lang.
Lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong bộ lễ phục nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc bước vào.
Người đàn ông có lông mày rất rậm, khí phách hiên ngang, khuôn mặt chữ quốc, nét mặt không chút tức giận, uy nghiêm, đặc biệt là ánh mắt, dường như không có ai dám nhìn thẳng vào ông ta, đương nhiên, trừ cái này ra điều quan trọng nhát chính là khí chất của ông ta, rốt cuộc không hề thua kém so với Kiếm Vương kia và Minh Vũ.
Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, tắt cả các khách mời đều đứng dậy.
“Chào giáo chủ!”
“Chúc mừng giáo chủ!”
“Xin chúc mừng, xin chúc mừng!”
Những giọng nói rơi xuống, trêи khuôn mặt của mọi người toàn bộ đều tràn ngập nụ cười.
Văn Mạt Tâm không có biểu cảm gì, nhưng ông ta vẫn chắp tay: “Cảm ơn, cám ơn các vị, mời ngồi xuống, ăn uống đi!”
“Cảm ơn giáo chủ.” Tiếng chào lại vang lên.
Sự xuất hiện của Văn Mạt Tâm đại diện cho việc bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Ngay tức khắc chiêng trồng vang khắp trời, pháo nỏ lên.
Khung cảnh lễ hội, bầu không khí rất mạnh mẽ.
Còn ngoài cổng núi, có hai bóng người đang chậm rãi bước vào.
Một bà già và một cô gái trẻ.
Bà cụ tuổi tác đã lớn, có vẻ là đi không nổi nên phải nhờ cô gái đỡ.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô gái cũng hơi tái nhọt, đi được hai bước đã thở hồn hển, trêи trán còn đang chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Như Thi, cháu không sao chứ?” Bà cụ vội vàng hỏi.
“Bà ơi, cháu không sao.” Liễu Như Thi lắc đầu, cố nặn ra nụ cười.
“Như Thi, cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Đợi chúng ta đến đây chúc mừng xong, bà nội sẽ đưa con đến gặp Lâm thần y đó.” Bà cụ vỗ vỗ bàn tay của cô gái nói.
Liễu Như Thi vừa nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khát khao, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
“Đi thôi.”
Bà cụ nói rồi tiếp tục đi về phía cổng núi.
Nhưng chính tại đây Két!
Một chiếc xe ô tô đột ngột lao vào cổng, hơn nữa còn phanh gắp rồi dừng lại ở cổng núi.