Thoáng chốc, một luồng khí đã trào ra từ trong cơ thể, làm lay động mái tóc và quần áo của anh.
Mọi người đều nín thở, chỉ thấy anh nhắm mắt bình tĩnh nói: “Tôi đến đây, nếu không đòi được công bằng thì sẽ san bằng chỗ này! Hiểu không?”
*Hỗn xược!”
“Ngông cuồng!”
*“Nhóc con miệng còn hôi sữa lại dám nói lời ngông cuồng ở đây àI”
“Có biết cậu đang đối diện với điều gì không? Là Sùng Tông Giáo đó, người trong giáo mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết cậu rồi! Cậu còn có tư cách nói câu này ở đây à?”
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, tuổi trẻ ngông cuồng mài!”
Khách khứa người thì cười lạnh, người thì chửi mắng.
Các trưởng lão của Sùng Tông Giáo cũng lắc đầu liên tục, sự phẫn nộ và khinh thường trong mắt vô cùng rõ ràng.
“Dược vương tiền bối, tôi tôn trọng ngài. Nhưng tôi không hi vọng ngài tham gia vào chuyện của Sùng Tông Giáo chúng tôi. Tôi biết ngài vẫn luôn tán thưởng thiên tài, cũng không thể không nói thần y Lâm này đúng thật là thiên tài.
Nhưng chuyện hôm nay ngài cũng tháy rồi đấy, cậu ta sỉ nhục Sùng Tông Giáo chúng tôi như thế thì chính là không coi chúng tôi ra gì rồi. Nếu hôm nay tôi không xử lý cậu ta, để sự việc truyền ra ngoài, Sùng Tông Giáo tôi còn đâu chỗ đứng nữa đây? Không phải Văn Mạt Tâm tôi đã làm mắt hết mặt mũi tổ tông rồi hay sao?”
Văn Mạt Tâm nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó phất tay: “Đánh gãy hai chân thằng nhóc này cho tôi. Nể mặt Dược Vương tiền bối, không phế cậu ta!”
“Tuân lệnh!”
Mọi người hô lên, trực tiếp bổ nhào về phía Lâm Dương.
“Dừng tay!”
Liễu Như Thi xinh đẹp cuống lên, lập tức hô vang.
Nhưng lúc này lời của cô có máy phần trọng lượng chứ?
Người của Sùng Tông Giáo sớm đã không nhịn được sự kiêu căng của Lâm Dương nữa rồi.
Nhưng Lâm Dương lúc này cũng không nhịn được nữa.
Liền thấy một đệ tử tung nắm đấm hướng thẳng về phía mặt Lâm Dương. Nắm đấm cực lớn, giống như nồi đất, còn mang theo cả luồng gió khi ra quyền, khủng bố đến mức độ nào? Nhưng Lâm Dương trở tay đánh một chưởng, mang theo gió cuốn, hung hăng đập lên nắm đấm kia.
Rắc!
Khoảnh khắc quyền chưởng va chạm, tiếng xương vỡ vụn giòn tan vang lên.
Liền thấy nắm đấm của đệ tử kia lập tức biến dạng, tiếng kêu thê thảm theo đó truyền tới.
Âm thanh chói tai, nhưng tiếng kêu duy trì chưa được bao lâu thì Lâm Dương lại đạp lên bụng anh ta một cái nữa.
Rằm!
Người kia bay ra ngoài, ngã đập xuống đất, vỡ đầu chảy.
máu, hôn mê bắt tỉnh.
Mọi người kinh hãi.
Nhưng xung quanh Lâm Dương ít nhất cũng có mấy chục đệ tử, một người ngã xuống thì có thể thay đổi được gì chứ?
Nhưng lúc này, Lâm Dương không ngồi khoanh tay chờ chết mà là hai chân đạp một cái, hóa thành một cái bóng lướt đi xông về phía đám đệ tử đó.
Trong đầu anh hồi tưởng lại con đường lúc trước khi giao đấu với những võ thuật gia kia, hai tay múa lên nhanh như chớp, giáng xuống đám người xung quanh.
Mỗi một cú đánh nhìn có vẻ mềm mại, nhưng thực tế khi đập xuống người lại nặng tựa ngàn cân. Gần như người nào bij đánh trúng cũng đều chấn động đến hộc máu, lập tức bay ra ngoài, hoặc là hôn mê, hoặc là ngã xuống đất rêи la.
Trước sau chưa tới nửa phút đồng hồ, mấy chục đệ tử Sùng Tông Giáo đã bị Lâm Dương xử lý rồi.
Khách khứa kinh ngạc không thôi.
Văn Hải hãi hùng.
Văn Mạt Tâm nhíu mày.
*Ò?” Ứng Phá Lang có chút ngạc nhiên, nhìn Lâm Dương: “Không ngờ thần y Lâm ở Giang Thành còn giỏi đánh nhau vậy nữa đấy.”