Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 300



Những thứ này… quả thực được chiết xuất từ năm loại độc tố mà thành.

Nhưng để chiết xuất được những độc tố này thì không thể nào đơn giản là có thể làm được, bà ta đã mất mấy năm mới chế tạo ra một loại bột độc như vậy, bà ta tự cho rằng không ai có thể phá giải được nó. Cho dù có phá giải được thì cũng cần có kỹ năng cực đại, nhưng mà người thanh niên trước mặt này chỉ cần tuỳ tiện đã có thể vô hiệu độc của mình… hơn nữa… cậu ta cũng đã nhìn thấu thủ đoạn này của mình …

“Sao có thể như vậy…” Sở Trưởng Lão có chút không thể tiếp nhận được.

“Sở trưởng lão, bà còn có thể đối phó người này được không? Nếu không thể thì lui xuống đi.” Văn Mạt Tâm liếc nhìn Sở trưởng lão ánh mắt đang chịu đả kϊƈɦ, thờ ơ nói.

“Giáo chủ câu này là có ý gì? Tôi không thể đối phó được với một đứa trẻ miệng vàng sao?” Sở trưởng lão nghiên răng, trong mắt vẫn không cam, sau đó sải bước lao thẳng về phía Lâm Dương.

Đừng nhìn thân hình đầy đặn của bà ta, nhưng mà hành động hoàn toàn không giống như một người béo với tốc độ và sự linh hoạt.

Đôi tay của bà ta đã bôi một vũng nọc độc, quét lên đều đặn, một chưởng đưa qua, lực chưởng không lớn nhưng nọc độc lại vô cùng đáng sợ.

Chỉ là Lâm Dương trực tiếp bỏ qua đòn này.

Bóp!

Cái tát giáng xuống thân thể của Lâm Dương.

Cơ thể anh thậm chí không hề có chút run rấy.

“Haha, cậu xong rồi!” Sở trưởng lão vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có thể đánh trúng Lâm Dương dễ dàng như vậy, bà ta không chút do dự, lập tức tát một cái tát khác.

Bốp!



Âm thanh lại vang lên.

Lâm Dương vẫn bắt động.

Sở trưởng lão cũng không khách khí, hai cái tát mập mạp giáng xuống người Lâm Dương, như muốn bôi độc tố lên từng bộ phận trêи cơ thể của anh.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa.

Anh trở tay một chưởng chẻ qua.

Bốp!

Sở trưởng lão bay ra, nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng đã có máu tươi nhưng bà ta lại không hề quan tâm chút nào, ngược lại đứng dậy cười lớn điên cuồng: “Lâm thần y, cậu xong rồi! Cậu chết chắc rồi, cậu đã trúng vạn độc thủ của tôi rồi, khắp người cậu đều là độc tố, lần này cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được cậu, hahahaha… “

“Độc? Chút độc đó của bà có thẻ giết chết tôi sao?” Lâm Dương lắc đầu bình tĩnh nói.

“Cậu không tin sao? Ò, vậy cứ nhìn thử cổ tay của mình đi, xem thử chỗ đó có phải đã đen lại rồi không?” Sở Trưởng Lão cười nói.

Lâm Dương không lên tiếng, trực tiếp xắn tay áo vén lên.

Nụ cười của Sở trưởng lão lập tức đông cứng lại.

Cổ tay Lâm Dương không có gì khác thường, màu da cũng bình thường, hoàn toàn không có chút dấu hiệu trúng độc nào.

Sở trưởng lão hơi thở run lên, đã hoàn toàn ngây người Tôi.



Tất cả mọi người đều biết độc dược của Sở trưởng lão hoàn toàn không có tác dụng gì với vị Lâm thần y này.

“Bà nên nhìn lại cánh tay của mình đi.”

Lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói.

Sở Trưởng Lão toàn thân cứng đờ, liếc mắt nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó run rầy xắn tay áo lên, trong tích tắc, bà ta ngã ngồi trêи mặt đất, không đứng dậy được nữa.

Những người xung quanh cũng lo lắng nhìn bà ta.

Lại nhìn thấy cánh tay của bà ta đã hoàn toàn đen kịt, giếng như than, cực kỳ khủng khϊế͙p͙.

“Cậu… cậu đã hạ độc tôi khi nào?” Sở trưởng lão run rẫy nói.

“Chính ngay lúc mà bà đánh tôi!”

Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Nhưng mà cậu … rõ ràng là không cử động…cậu làm sao hạ độc?”

“Đây không phải là độc của tôi, mà là độc của chính bản thân bà!” Lâm Dương nâng tay lên, làm động tác thủ đao.

“Đó là …” Sở Trưởng Lão đột nhiên ý thức được điều gì đó, liếc nhìn bả vai của mình, “Chẳng lẽ nói …là đòn vừa TỎI”: “Huyệt đạo của con người cũng có thể phối hợp để bôi độc tố. Bà sở dĩ có thể miễn dịch với độc tố của bà là bởi vì lỗ chân lông trêи tay bà đã đóng kín, vừa rồi tôi đã đánh trúng vào huyệt đạo của bà, khiến cho lỗ chân lông trêи tay của bà toàn bộ đều mở ra, chất độc sẽ tự nhiên xâm nhập vào cơ thẻ bà… “

Lâm Dương thờ ơ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.