Vào lúc này, Lâm Dương cũng đã đi về phía Văn Mạt Tâm.
Văn Mạt Tâm đứng dậy một cách khó khăn, miệng vẫn còn nôn ra máu, một cánh tay gần như đã bị phế rồi.
Bây giờ ông ta gần như không còn sức để chiến đấu nữa.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần Y, cánh tay khác vẫn còn đang siết chặt nắm đấm.
Ông ta rất không cam lòng, nhưng bản thân cũng hiểu rõ rằng nếu cứ tiếp tục chiến đầu bản thân cũng không có cơ hội chiến thắng.
“Lâm Thần y, chuyện này… dừng lại ở đây, thế nào?” Mạt Văn Tâm khàn giọng nói.
“Dừng lại ở đây sao? Ý của ông là gì?” Lâm Dương bình tính nhìn ông ta.
“Tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa nữa. Tôi hy vọng chuyện này sẽ dừng lại ở đây. Tôi sẽ không quy cứu trách nhiệm của cậu. Cũng hy vọng cậu sẽ không hùng hỗ dọa người nữa. Cậu lập tức rời đi. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng được không?”
“Nghe những gì mà ông nói, nghe giống như các ông không muốn truy cứu tôi nữa, có phải tôi nên cảm ơn ông không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
Văn Mạt Tâm khịt mũi một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn như thế nào?”
“Trước tiên ông phải hiểu rõ một điều. Hôm nay tôi tới đây không phải là tìm các ông tính sổ, cũng không phải là làm hòa với các ông! Bản thân tôi không có thù oán gì với các ông. Không có lý do để thương lượng, cũng không có lý đó gì để giảng hoà.” Lâm Dương lắc đầu.
“Không lẽ cậu nhất định phải đuổi cùng giết tận, cá chết lưới rách sao? Lâm Thần Y, tôi nói cho anh biết, nếu như: thực sự dồn ép chúng tôi, tôi đảm bảo cho dù cậu có thể rời khỏi đây, cũng tuyệt đối không bao giờ rời đi hoàn chỉnh! Làm người phải giữ lại một con đường! Ngày sau còn gặp lại!” Văn Mạt Tâm phiền não rồi.
Ông ta thân là giáo chủ của Sùng Tông giáo, lần đầu tiên phải ăn nói khép nép làm hòa với một tiểu bối, điều này đối với ông ta mà nói thật đáng xấu hổ, nhưng tên họ Lâm này vẫn không biết tốt xáu như vậy!
Ông ta làm sao có thể chịu đựng được?
“Ngày sau còn gặp lại sau? Tôi hoàn toàn không định gặp lại ông ngày sau! Hôm nay cứ kết thúc đi!”
Lâm Dương lạnh lùng hét, ánh mắt nghiêm nghị, dùng sức đập mạnh chân về phía trước.
Cú đá này bạo lực vô cùng, được bao bọc bởi nội lực xung quanh.
Văn Mạt Tâm vốn là một vị đại võ thuật, làm sao có thể nhìn không ra được sự đáng sợ của cú đắm này.
Nhưng … ông ta không có chỗ để né tránh!
Ông ta chỉ có thể căng da đầu mà đưa tay còn lại để tiếp chiêu.
bùm!
Hai nắm đắm giao nhau.
Răng rắc!
Những âm thanh giòn giã của xương gãy lại phát ra.
Liền nhìn thấy năm ngón tay của Văn Mạt Tâm toàn bộ đều đã nát vụn rồi.
Ông ta liên tục lùi về sau, thân thể run lên bần bật, người vốn sắp ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó…một bàn tay duỗi ra, trực tiếp bóp cổ Văn Mạt Tâm, nhấc bổng ông ta lên.
“Giáo chủ!”
Những người của Sùng Tông giáo xung quanh phát ra HUẾ Điếc!QLiWeìng tích giúp đố:phếvâlảng cáo tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả mọi người đều vây quanh.
Dược Vương, Liễu Như Thi, Phong Liệt đại sư, Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo, còn có rất nhiều khách mời khác cùng các thành viên trong tộc đều sững sờ nhìn cảnh tượng kinh hoàng này.
Văn Mạt Tâm đã bị đánh bại như thế này sao?
Đánh bại nhanh như vậy, triệt để như vậy!
Hơn nữa Lâm thần y muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ anh ta… còn muồn giết Văn Mạt Tâm sao?
Văn Hải cũng liếc nhìn bố mình, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ứng Phá Lãng, kêu gào thảm thiết: “Cậu Ứng! Cậu Ứng! Cầu xin cậu, cứu bố tôi, cứu Sùng Tông Giáo của chúng tôi đi cậu Ứng, cầu xin ông!”
Nói xong, anh ta quỳ xuống khấu đầu với Ứng Phá Lãng.
Ứng Phá Lãng đặt tách trà xuống, đi tới đỡ Văn Hải, vỗ nhẹ bụi đất trêи người anh ta, lãnh đạm nói: “Văn Hải, chúng ta là anh em, bố anh bây giờ có chuyện, tôi làm sao có thể không quan tâm? Anh yên tâm đi!”
Văn Hải vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu Ứng! Cảm ơn cậu Ứng!”
“Tuy nhiên, con người tôi không thích giúp một đám phế vật!” Ứng Phá Lãng đột nhiên nói thêm một câu.
Lời này rơi xuống, Văn Hải sững sờ.