“Kiếm Vương tiền bối! Ông đang làm cái gì vậy? Ỷ đông hϊế͙p͙ ít sao? Càng huống hồ, Kiếm Vương tiền bối, ông cũng được coi là lão tiền bối trong giới võ thuật Trung Quốc, lại bắt nạt kẻ yếu ở đây. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, ông không sợ tổn hại đến thể diện sao?”
Liễu Như Thi cũng không nhịn được nữa, lập tức tiến lên trước chất vần.
“Ông lão này sớm đã nói rồi, tôi phải thực hiện lời hứa mà tôi đã hứa với nhà họ Ứng, hơn nữa tôi cũng đã cho tên nhóc này thể diện, để cậu ta cút đi. Nếu như cậu ta cút đi, tôi sẽ không động đến cậu ta. Vậy thì tôi cũng không nuốt lời rồi? Nói như vậy, ông lão này càng không có gì để nói cả, không phải sao? “
Liễu Như Thi cau mày, không biết phải phản bác lại như thế nào.
Đến cả bà lão ở phía sau cũng bước tới trước, bình tĩnh nói: “Chuyện này, bà lão này giúp lý không giúp thân, vị Lâm Thần Y này tới nhà thăm hỏi, nhưng mà bởi vì các ông hại người trước, cậu ta muốn đòi lại công bằng, nhưng các ông lại mặc kệ không quan tâm, càng không cho câu trả lời, cho nên bà lão này nguyện ý ủng hộ Lâm thần y đòi lại công đạo! “
“Dược Vương tiền bối…”
Những người xung quanh choáng váng, lần lượt hét lên.
Dược Vương trực tiếp đứng thành hàng rồi?
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Dược Vương tiền bối, bà phải suy nghĩ thật kỹ!” Ứng Phá Lãng híp mắt nhìn chằm chằm vào bà lão.
“Bà lão này không bao giờ hối hận về những gì mà mình đã quyết định.” Bà lão nói.
“Được rồi! Đã vậy, Phá Lãng đã ghi nhớ những gì mà tiền bối nói hôm nay Hy vọng ngày sau Dược Vương tiền bối sẽ không hồi hận.” Ứng Phá Lãng gật đầu nói.
Dược Vương mặt không biểu cảm.
Liễu Như Thi siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy, cũng không nói một lời.
Trêи thực tế, cô ấy biết tại sao bà nội mình lại bênh vực Lâm Dương.
Không phải chỉ vì Lâm Dương là Lâm thần y danh tiếng lẫy lừng đã đem lại vinh quang cho đất nước!
Lý do chủ yếu chính là bởi vì bà ấy đã nhìn thấy hy vọng ở Lâm thần y!
Bà ấy muốn Lâm Thần y chữa khỏi bệnh cho Liễu Như Thi nên đã dốc toàn lực.
“Dược vương già hồ đồ rồi!”
“Ngu xuắn! Chao ôi…”
“Bà ấy sẽ phá huỷ mối quan hệ của mình!”
“Dược Vương tiền bối, tại sao bà lại làm ra chuyện như vậy?”
“Cậu Ứng chắc chắn là rất tức giận đúng không?”
Mọi người liên tục thở dài, vẻ mặt bắt lực.
Về phần Ứng Phá Lãng, trêи mặt vẫn chưa hết tức giận, anh ta xua tay nhàn nhạt nói: “Kiếm Vương, ông đứng một bên uống rượu trước đi, để tôi đến gặp gỡ Lâm thần y này!”
“Uống rượu thì không cần đâu, Lâm thần y này có chút mánh khoé, tôi ở đây xem, tránh để cậu đi theo con đường của cậu ta!” Kiếm ‘Vương bình tĩnh nói.
“Được rồi, dù sao mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết!”
Ứng Phá Lãng gật đầu, tiếp tục đi về phía Lâm Dương.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên liếc mắt nhìn Kiếm Vương, nhàn nhạt nói: “Thế nào? Ông không ra tay sao?”
“Cậu có ý gì?” Kiếm Vương hỏi.
“Còn không rõ ràng nữa sao? Tôi muốn đấu với hai người các ông, ông cũng cùng ra tay đi! Bằng không tôi sợ rằng trận chiến này sẽ quá nhàm chán!”
Câu nói này hiển nhiên khiến cho thế hệ tiền bối võ thuật như Kiếm Vương không nói nên lời.
Quá kiêu ngạo rồi!
Lâm Thần Y này không lẽ thực sự bị điên rồi sao?
Kiếm Vương vẻ mặt lạnh lùng.
Ứng Phá Lãng vẫn cười híp mắt hỏi: “Anh … là đang xem thường tôi sao?”
“Từ đâu đến cuôi, tôi chưa từng xem trọng anh!”
“Tốt! Tốt! Hy vọng lát nữa anh cũng có thể nói ra câu này!”
Ứng Phá Lãng liên tục cười nói, trong đôi mắt anh ta chợt lạnh lùng, đôi chân đột nhiên nhắc lên, người hóa thành tia chớp lao về phía Lâm Dương.
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có hay không!
Sự tinh tế trong chiêu thức của Ứng Phá Lãng, không ngờ lại vượt qua cả Văn Mạt Tâm…
Nhưng Lâm Dương vào thời điểm này cũng đã trải qua một sự thay đổi rất lớn so với trước đây …
“Mũi kim cuối cùng! Nên kết thúc rồi!”
Anh lấy ra một cây kim bạc, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đâm vào giữa lông mày.
Đột nhiên…một sức mạnh bạo lực bộc phát ra khỏi người anh.