Kiếm vương bên cạnh đột nhiên mở to đôi mắt già nua kinh ngạc nhìn Lâm Dương…
Khi cây kim bạc này rơi xuống, Lâm Dương hít sâu một hơi, cả người cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Bất luận là ai, giờ phút này khi nhìn anh, trong lòng đều yên tĩnh đến không thể giải thích được, không hiểu sao mọi người đều cảm thấy Lâm Dương của giờ phút này có cảm giác thay da đổi thịt.
Lúc này, Ứng Phá Lãng đã đến gần.
Anh ta không dùng nắm đấm mà lấy ra một chiếc quạt gấp đập vào đầu Lâm Dương.
Đừng tưởng chiếc quạt gấp nhẹ nhàng giòn tan, nhưng đánh qua như vậy, dường như chứa đựng sức mạnh ngàn cân, khi vung lên liền phát ra tiếng gầm rú, vô cùng kinh người.
Nếu như đánh vào người, thực sự không chết cũng bị thương.
Nhưng chính vào lúc nó gần đập vào đầu Lâm Dương, một cánh tay nhanh như chớp, ngay lập tức giữ lấy chiếc quạt gấp, sau đó đột nhiên bẻ gãy.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên Chiếc quạt gấp trực tiếp gãy nứt.
“Cái gì?” Ứng Phá Lãng khẽ giật mình.
Một thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào tim Lâm Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường lại có thêm một phen náo động.
“Kiếm Vương tiền bối đã ra tay rồi sao?”
“Hơn nữa…vừa rồi chuyện gì đã xảy ra với tên nhóc đó?
Anh ta dường như đã trực tiếp phá vỡ thế tấn công của cậu Ứng, phải không?”
Đám người kinh ngạc vô cùng, ánh mắt giống như chuông đồng.
Ứng Phá Lãng liếc mắt nhìn Kiếm Vương, lãnh đạm nói: “Người này có chuyện gì vậy?”
“Võ y!” Kiếm Vương trầm giọng nói: “Chúng ta đều nhìn nhằm rồi, cậu ta từ đầu đến cuối không hề đơn giản là võ y! Chúng ta đã đánh giá thấp cái tên này!”
“Không phải võ y đơn giản sao? Kiếm Vương, ông đánh giá người này quá cao rồi, đúng không? Tôi đã cũng từng thấy một y võ cường đại rồi. Nhà họ Lâm của Yến Kinh không phải chỉ có một vị sao? Bắt kể người này có lợi hại đến thế nào, còn có thể lợi hại hơn vị đó sao? ” Ứng Phá Lãng lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường nói:” Để tôi xem thử bản lĩnh của anh ta một lần nữa! “
Nói xong, anh ta sải bước, xông tới.
Tuy nhiên, Ứng Phá Lãng lúc này rõ ràng không đơn giản như dùng quyền cước đánh vào Lâm Dương, anh ta vây quanh nhưng không ra đòn, giống như đang tìm kiếm chỗ sơ hở của Lâm Dương.
Kiếm Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, rục rịch ngóc đầu dậy, nếu như Lâm Dương muốn đả thương Ứng Phá Lãng, ông ta sẽ ngay lập tức tiền hành ngăn cản.
Nói là Ứng Phá Lãng đang chiến đấu với Lâm Dương, nhưng trêи thực tế, Kiếm Vương cũng đã ra chiến trường.
“Thật đáng khinh!”
“Đây không phải là lấy hai chọi một sao2”
“Đường đường là Kiếm Vương, lại không có chút khí phách vậy sao?”
Đệ tử của Phong Liệt đại sư ở bên này không khỏi hét lên nói.
Nhiều người trong lòng cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, do e ngại Kiếm Vương và Ứng Phá Lãng, bọn họ không dám nói, Phong Liệt ở đây là vò đã mẻ lại sứt rồi, đương nhiên ông ta không kiêng nễ gì nữa.
Nhưng cho dù là hai đánh một thì sao? Ai dám quản?
Mọi người đều dõi theo Ứng Phá Lãng, chờ đợi anh ta ra tay.
Nhưng khi Ứng Phá Lãng tiến đến sau lưng Lâm Dương, Lâm Sương đã di chuyển rồi.
Anh đột nhiên vươn tay nhanh chóng nắm lấy bàn tay trước mặt, người trước mặt… rốt cuộc lại là Kiếm Vương!