Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 316



“Nhưng mà nếu như tôi cứ như vậy mà bỏ đi, không phải sẽ rất mất mặt sao? Nếu nhà họ Ứng của tôi mà biết được tôi ở bên ngoài làm mát mặt, e rằng đến cửa nhà cũng không thể vào được.” Ứng Phá Lãng lắc đầu nói.

“Vậy thì ý của cậu là gì?” Kiếm Vương trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên là thà chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của nhà họ Ứng.” Ứng Phá Lãng cười nói.

Kiếm Vương nhíu mày, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là ép tôi phải ra tay mà thôi!”

“Ông cũng có thể đứng sang một bên xem kịch.” Ứng Phá Lãng nhún vai.

Kiếm Vương không nói thêm lời nào, liếc nhìn Ứng Phá Lãng một cái, sau đó cằm lấy kiếm gỗ đi về phía trước.

Ông ta biết rằng để Ứng Phá Lãng ra tay lần nữa, một khi Ứng Phá Lãng bị đánh bại, Lâm thần y nhất định sẽ giết chết anh ta, còn nếu như Ứng Phá Lãng bị trọng thương thì lời hứa của ông ta với nhà họ Ứng sẽ vô hiệu.

Thay vì như vậy, chỉ bằng trực tiếp ra tay giải quyết người này.

Chỉ là…

Đi được vài bước, Kiếm Vương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Đột nhiên, ông ta giống như ý thức được điều gì đó, người đột nhiên nhìn vào thanh kiếm gỗ trong tay mình, lại nhìn thấy nó đã xuất hiện một vài lỗ kim cực nhỏ.

Ông ta ngẳng đầu liếc nhìn Lâm Dương ở đẳng kia, sắc mặt già nua đột nhiên tái nhọt lại.

“Kiếm Vương, có thể không ra tay được rồi.” Lâm Dương châm một cây kim vào lòng bàn tay đang bị gãy của mình, hơi nối lại kinh mạch đã bị tách ra, bình tĩnh nói.



“Hả?”

Ứng Phá Lãng nhìn về phía Kiếm Vương.

Những người xung quanh cũng đầu óc mờ mịt.

Lại nhìn thấy kiếm vương cúi đầu xuống một cách khó khăn, mới nhìn thấy ba cây kim bạc mỏng như sợi tóc cắm vào trong ngực mình, ba cây kim bạc này cực kỳ nhẹ, nếu như không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không thể nhận biết được sự tồn tại của chúng.

Nhìn thấy ba cây kim bạc này, sắc mặt của Kiếm Vương vô cùng kinh ngạc, càng ngày càng trở nên khó coi, Án Đường cũng tối sầm lại.

“Hạ kim… khi nào?” Ông ta khàn giọng hỏi.

“Vừa rồi.” Lâm Dương nói.

“Vừa rồi sao?” Kiếm Vương thì thầm.

Ứng Phá Lãng bên cạnh cũng sững sờ, đột nhiên, anh ta cũng có phản ứng lại.

“Hóa ra…hoá ra vừa rồi…anh cố ý nhận lấy chiêu đánh bò xuyên núi của Kiếm Vương?” Anh ta kinh ngạc nói.

“Nếu không anh cho rằng tôi thực sự ngốc sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Thì ra là như vậy… thì ra là như vậy…”

Kiếm Vương nở nụ cười, nhưng trêи mặt lại hiện lên một tia tức giận: “Hóa ra thanh kiếm gỗ mà cậu ta nắm lấy lúc nãy không phải để ngăn cản đòn tấn công của tôi, mà là để lưu lại ba cây kim bạc trêи thanh kiếm gỗ của tôi. Với



Sắp đất chọ›ôngrnôt,con đườn93ng cáo sự giúp đỡ của Ứng Phá Lãng, ba cây kim bạc này đã bị đâm xuyên qua thanh kiếm gỗ, xuyên vào cơ thể tôi. Hóa ra tất cả những hành vi ngốc nghếch và ngu xuẩn vừa rồi thực tế đều là do cậu thiết kế sao? Bao gồm cả cuộc đối đầu trực diện với Ứng Phá Lãng … thì ra là như vậy… “

Lời nói này rơi xuống đất khiến mọi người có mặt tại hiện trường đều bối rối.

Kiếm Vương…không lẽ bị Lâm thần y sắp đặt một con đường?

“Lúc bắt đầu đánh nhau, mục tiêu chính là đặt ở trêи người ông, đụng đến Ứng Phá Lãng chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, nhưng mà hiện tại đã đạt được mục tiêu rồi, tôi cũng có thể trực tiếp ra tay với Ứng Phá Lãng!”

Lâm Dương đặt tay xuống, bình tĩnh nói Khi nghe những lời này, sắc mặt của Ứng Phá Lãng ngay lập tức tái mét.

Hơi thở của những người xung quanh đều đông cứng lại.

Hơn nữa những cảnh tượng kinh hoàng hơn đã xuất hiện.

Nhìn thấy Lâm Dương không biết từ đâu lấy ra một cái túi vải nhỏ, từ trong đó nặn ra một ít bùn thuốc, bôi lên ngón tay bị gãy.

Ngay tức khắc, những ngón tay rõ ràng đã bị gãy đó…

thực sự có thể chuyền động …

“Cái gì…”

“Bây giờ… bắt đầu tính sổ!”

Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Ứng Phá Lãng và sải bước đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.