Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 321



Đó chính là hậu quả nghiêm trọng sau khi Lâm Dương giết Ứng Phá Lãng.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Nhiều người đều không dám đứng một bên làm khán giả nữa, bởi vì một khi Ứng Phá Lãng chết ở nơi này, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị liên lụy!

Rốt cuộc, năng lượng đằng sau Ứng Phá Lãng thật sự quá lớn!

“Lâm thần y! Dừng tay lại! Anh không được làm loạn!”

Minh Vũ lao thẳng tới, dùng thân thể chặn lại trước người Ứng Phá Lãng ngăn cản không cho Lâm Dương đâm kiếm.

Bà ta không thể bình tĩnh được, bắt chấp tất cả!

Lâm Dương mặt không biểu cảm giơ tay ra, nắm lấy Minh Vũ hắt sang một bên.

Sức mạnh của Minh Vũ đâu có vượt qua được Lâm Dương, trực tiếp bị hắt sang một bên, đập đầu chảy máu.

Nhưng bà ta vẫn không bỏ cuộc, lại lao tới, lo lắng nói: “Lâm thần y, nếu như anh muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì anh hãy giết tôi trước đi!”

“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?” Lâm Dương lộ ra một đôi mắt hung hãng, sau đó định giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.

“Lâm thần y, không được! Cầu xin anh… đừng kϊƈɦ động như vậy…”

Liễu Như Thi vội vàng siết chặt cánh tay hoa sen của mình, dán vào lưng của Lâm Dương.

“Cô Liễu, chuyện này không liên quan gì đến cô, cô buông tay ra đi! Hôm nay Lâm Dương tôi làm cái gì, tôi sẽ tự mình gánh chịu! Sẽ không liên luy đến các cô.” Lâm Dương trầm giọng nói.



Liễu Như Thi lại đột nhiên buông lỏng tay, nắm lấy thanh kiếm gỗ của Lâm Dương, ép thanh kiếm vào tim cô, khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp của cô ấy tràn đầy đau khổ và căng thẳng: “Lâm thần y, anh có thể dạy dỗ Ứng Phá Lãng, thậm chí có thể phế bỏ anh ta, nhưng xin anh bất luận như thế nào đều không được giết anh ta. Nếu như: anh nhất quyết làm điều này, thì xin hãy giết Như Thi trước Kể: “Cô…”

Lâm Dương vẻ mặt dịu đi.

Trong số nhiều người như vậy, anh chỉ có thiện cảm với Liễu Như Thị.

Rốt cuộc, Liễu Như Thi đã từng đứng ra ủng hộ anh và thậm chí bảo vệ anh trong lúc nguy hiểm!

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng vào lúc này.

“Lâm thần y, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không hiểu hành động của Như Thi, nhưng Như Thi thật sự không thể nào làm khác được, néu như anh động đến Ứng Phá Lãng, với năng lượng của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy Lâm thần y, xin hãy tha cho Ứng Phá Lãng. Coi như là Như Thi cầu xin anh, Như Thị biết bản thân không có tư cách để thuyết phục anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người để trút giận thì xin hãy.

giết Như Thi để trút giận đi…Như Thi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi… “

Đôi mắt của Liễu Như Thi hơi rũ xuống, nước mắt giàn giụa.

Trong cuộc đời của cô ấy hầu như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy sẵn sàng cầu xin, sẵn sàng cầu xin cho người mà cô ấy cũng cực kỳ ghét.

Chỉ vì cô ấy không hy vọng người mà cô luôn ngưỡng mộ này phải kết thúc như vậy.

Lời này khiến Lâm Dương im lặng.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp thanh tú trong bộ Hán Phục này, trong lòng Lâm Dương cũng rất cảm thụ.

Anh không phải là kẻ ngốc, ngay cả Liễu Như Thi cũng đã đứng ra, đủ để thấy hậu quả của việc giết chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng như thế nào.



Nhưng mà anh không sợ.

Đúng lúc này, bà cụ Dược Vương ở đằng kia cũng bước tới.

“Lâm thần y, cậu là một người có trái tim cao hơn trời lại có tài năng phi thường. Một người như cậu đã được định sẵn để trở thành kẻ kiêu ngạo của thiên hạ. Tôi nghĩ lời của Như Thi thật sự không thể nào chạm đến cậu. Cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì cậu từ đầu đến cuối, đều không hề sợ hãi năng lượng đằng sau Ứng Phá Lãng, ngay cả khi năng lượng của cậu ta lớn như bầu trời… “

Dược Vương nhịp bước lảo đảo, ngữ khí cũng có chút run rây.

Mọi người đều nhìn về phía bà ấy.

Lúc này, cũng chỉ có Dược Vương mới có thể thuyết phục được Lâm Dương.

“Cả đời này của tôi, chưa bao giờ nhìn vào điểm mạnh hay điểm yếu, không bao giờ hỏi thắng hay bại, chỉ hỏi lương tâm không hỏ thẹn, người này, tôi có thể giết, giết thì giết thôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Tôi biết, Lâm thần y, cậu ra tay đi. Chỉ hy vọng trước khi cậu ra tay, thân già này muốn cầu xin cậu một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi hy vọng cậu có thể kết hôn với Như Thi.” Dược Vương cười khổ nói.

“Cái gì?” Lâm Dương sững sờ.

Liễu Như Thi cũng sửng sốt.

Những người xung quanh đều cảm thấy bối rối trước những lời lẽ không thể nào giải thích được của Dược Vương.

“Dược Vương tiền bối, bà đang đùa cái gì vậy?” Lâm Dương hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.