Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 330



Tô Nhan vội vàng kéo Trương Tỉnh Vũ vào phòng.

Lâm Dương nhạy bén tóm được ánh mắt của anh ta, lập tức nói: “Là người đến từ Yến Kinh sao?”

“Vâng, Lâm Dương, chúng ta đã nói chuyện điện thoại rồi.”

Vị khách đưa mắt nhìn Lâm Dương, thờ ơ nói.

*Có chuyện gì sao?” Lâm Dương tự mình ngồi xuống.

“Lâm Dương, anh còn nhớ cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta không?” Người đó nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi bị khai trừ khỏi nhà họ Lâm, một kẻ vô dụng bị tất cả mọi người coi thường. Rốt cuộc có tư cách gì mà ngỗ ngược với tôi?

Ngỗ ngược với nhà họ Lâm chúng tôi?”

“Ngỗ ngược sao? Đều nói tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, hiện tại tôi đã vào ở rẻ nhà họ Tô, có thể nói tôi là người nhà họ Tô. Tại sao tôi phải làm việc cho nhà họ Lâm?” Lâm Dương nhún vai.

“Lâm Dương, tôi đến đây không phải để nghe cái tên phé vật như anh nói những lời nhảm nhí này. Bây giờ tôi muốn anh lập tức ly hôn với Tô Nhan, sau đó lấy danh nghĩa của cô ấy hẹn Lâm Thần Y ăn tối. Những thứ này đều do cô ấy sắp xếp, thời gian đã định là tối nay, tới lúc đó tôi cũng sẽ tham dự, tôi sẽ đại diện cho nhà họ Lâm thảo luận một số vấn đề với Lâm Thần Y, tạo cơ hội cho tôi, hiểu không?” Vị khách hừ lạnh nói.

Trong giọng điệu không tràn đầy vẻ không nghỉ ngờ gì nữa.

Như thể anh ta không nghĩ rằng Lâm Dương sẽ từ chối.

Chỉ là ý tưởng luôn tốt đẹp như vậy.



“Tôi không hiểu.” Lâm Dương ngồi bắt chéo chân, châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói.

“Hả?” Người đó sắc mặt trầm xuống.

“Các cuộc gọi trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không thể nào vì nhà họ Lâm mà đem vợ tôi tặng cho Lâm thần y.

Nếu như nhà họ Lâm muốn nắm được đường dây với Lâm thần y thì cứ tự mình làm đi, sao lại phải tìm tôi?

Chẳng lẽ nhà họ Lâm đại danh lẫy lừng còn sợ một bác sĩ Trung y nhỏ bé ở Giang Thành này? “Lâm Dương hừ nói.

“Lâm Dương, thật sự rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?” Người đó nhíu mày.

*Ừ.” Lâm Dương lười nói nhiều.

Người đàn ông im lặng, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lầy trong túi ra một bao thuốc.

Đó là một hộp thuốc lá nâu đen, còn là một loại thuốc lá tự chế.

Loại thuốc lá này chỉ có nhà họ Lâm mới có.

Khi hộp thuốc lá này được lấy ra, Lâm Dương đã đoán được một hoặc hai.

Sắc mặt của anh hơi ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào điều thuốc này…



“Theo điều tra của chúng tôi, Lâm thần y có thể có chút quan hệ với vị đó trong viện dưỡng lão Giang Thành, cho.

nên chúng tôi không thể dùng biện pháp mạnh với anh ta.

Tuy rằng vị đó không đủ uy hϊế͙p͙ đến nhà họ Lâm của tôi, nhưng nhà họ Lâm của tôi trước giờ không thích dễ dàng gây thù chuốc oán. Có thể giải quyết trong hòa bình đương nhiên phải giải quyết hòa bình rồi, nhưng néu như: sự việc đến mức không thể điều chỉnh được thì chúng tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cứng rắn! “

“Về phần… Lâm Dương, gia tộc rát thát vọng về cậu! Vốn dĩ tưởng rằng phế vật này sau cùng cũng có chút giá trị, nhưng hiện tại xem ra, chúng tôi đã sai lầm rồi. Không nên đặt kỳ vọng vào một đứa con hoang…”

Giọng nói rơi xuống, người đó rút một điều thuốc đen từ hộp thuốc lá ra và đặt nó trêи bàn cà phê.

Điều thuốc này đại diện cho một tín hiệu.

Nếu Lâm Dương bước tới, châm thuốc rồi hút, vậy thì trong vòng ba ngày anh sẽ bị liệt, trong điều thuốc có chứa độc tố do nhà họ Lâm đặc biệt điều chế. Tuy rằng bị liệt rồi, nhưng cũng có nghĩa là Lâm Dương đã thỏa hiệp, nếu như anh tình nguyện chấp nhận sự trừng phạt của nhà họ Lâm, vậy thì nhà họ Lâm cũng sẽ buông tha cho anh.

Nhưng nếu Lâm Dương không hút thuốc, vậy thì, những ngày tháng sau này của anh sẽ tiếp nhận sự trả thù điên cuồng của nhà họ Lâm, lúc đó thì không chỉ đơn giản là bị liệt…

“Tự mình chọn đi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Lâm Dương lặng lẽ nhìn điều thuốc đó, không chút động lòng.

Một lúc sau.

“Tôi biết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.