Khi câu nói này rơi xuống, người đó hiển nhiên là giật mình.
“Anh nghiêm túc chứ?” Người đó hỏi.
*Ừ.” Lâm Dương dập lửa đầu thuốc lá nói.
“Xem ra anh không chỉ kém cỏi mà đến tâm thần còn có chút không bình thường. Chẳng trách ông chủ thà đem anh đày đến dòng bên, lại còn cho ở rẻ. Chỉ số thông minh của anh quả thực không thể so sánh với máy vị tiểu thư, thiếu gia. Anh không lẽ chưa từng nghe nói qua quý nhân tự mình biết mình sao?” Người đó lắc đầu cười nói.
Lâm Dương không nói gì.
Anh biết những người mà người này đang ám chỉ là ai.
“Con hoang chung quy cũng chỉ là con hoang, dòng máu không tinh khiết, gen kém, tư duy và IQ thực sự kém. Bỏ đi, nếu như anh thật sự muốn đến, tôi sẽ đợi anh, nhưng hy vọng anh có thể bước vào cánh cửa đó. Anh không phải là người của nhà họ Lâm tôi, cho dù có bẽ mặt, cũng không có ai quan tâm đến anh.”
Người đó lắc đầu sau đó bước ra khỏi cửa.
Lâm Dương ngồi ở trêи ghế nhìn chằm chằm vào tàn thuốc trêи mặt đất, giống như rơi vào trầm tư nào đó.
Có lẽ là nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Nhan và Trương Tỉnh Vũ bước ra khỏi phòng.
“Tại sao cậu không đi cùng tên kia? Cậu còn ở lại đây làm gì?” Trương Tinh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Dương, lạnh lùng nói.
“Được rồi mẹ, ít nói vài câu đi.” Tô Nhan dường như nhìn ra được tâm trạng của Lâm Dương không tốt, thuyết phục một câu.
“Mẹ không quan tâm, Tiểu Nhan, tóm lại con phải ly hôn với tên này càng sớm càng tốt, biết không?” Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ, mẹ đi mua sắm trước đi, trong tủ lạnh không còn đồ ăn nữa, bữa tối còn không biết ăn cái gì nữa.” Tô Nhan gượng cười, tiễn Trương Tỉnh Vũ đi.
Trương Tỉnh Vũ miễn cưỡng rời khỏi nhà, Tô Nhan mới nhìn về phía Lâm Dương.
Trong căn phòng có chút im lặng.
Tô Nhan nhéch môi dưới thì thầm nói: “Người đó là ai2”
“Một người mà anh quen, không tính là thân lắm.”
“Không phải người nhà của anh sao?” Tô Nhan lại hỏi.
Lâm Dương không nói gì.
“Lâm Dương, có đôi khi em cảm thấy con người anh thật kỳ quái.” Tô Nhan đột nhiên lại nói thêm một câu.
Lâm Dương nhìn cô.
Lại nhìn thấy Tô Nhan nhẹ giọng nói: “Đó chắc cũng là họ hàng của anh đúng không? Em không biết chuyện gì đang xảy ra với anh và gia đình anh, nhưng em nghĩ gia đình anh làm chuyện gì chắc chắn đều sẽ cân nhắc cho anh.”
“Em muốn làm công tác tư tưởng cho anh sao?” Lâm Dương thích thú hỏi.
“Em không có ý này, cũng không hứng thú. Em nghe nói Lạc Thiên đã xảy ra chuyện.”
“Đã không sao rồi.”
“Không sao thì tốt … nhưng mà phòng khám của cô ấy ngày nào cũng đóng cửa, xem ra thu nhập cũng không tốt, anh chắc đã không làm việc ở đó nữa, đúng không?”
“Ừ … sao vậy?”
“Không có việc gì thì đến công ty của em làm việc đi.” Tô Nhan nhẹ giọng nói.
“Đến chỗ em làm việc sao?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Thái độ của mẹ đối với anh càng ngày càng tệ. Bà ấy bây giờ chỉ hy vọng em có thể nhanh chóng ly hôn với anh, sau đó gả cho Lâm thần y kia.” Tô Nhan khàn giọng nói.
“Vậy thì em có muốn gả không? Lâm Thần Y không chỉ đẹp trai hơn nữa gia sản bạc tỷ, anh ta là người tình trong mộng của bao người, nếu em lấy anh ta thì ít nhất sẽ không chịu khổ như anh. “Lâm Dương Dương cười nói.
“Anh coi em là người như thế nào?” Tô Nhan tức giận trực tiếp xông lên phía trước, sau đó giơ tay muón tát vào mặt Lâm Dương.
Nhưng ngay khi giơ tay lên, cô vẫn dừng lại.
Đôi mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Lâm Dương, nước mắt lăn dài trêи khoé mắt.
Cuối cùng thì cô cũng bỏ tay xuống.
“Lâm Dương, tuy rằng chúng ta kết hôn đã ba năm rồi, nhưng anh chưa từng hiểu tôi!”
“Đúng vậy, điều kiện của Lâm thần y quả thực rất hoàn hảo, nhưng tôi nói cho anh biết, Tô Nhan tôi từ đầu đến cuối không phải loại phụ nữ ham muốn hư vinh! Tuy rằng tôi không thích anh, mặc dù sự kết hợp giữa chúng ta chỉ là lời nói của các trưởng bối, nhưng tôi từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ coi trọng hôn sự này! Cho dù muốn ly hôn, tôi cũng sẽ theo lời hẹn ước của ông nội, một năm nữa mới ly hôn! Chứ không phải là bây giò! “
Cảm xúc của Tô Nhan có chút kϊƈɦ động, đôi mắt nhìn Lâm Dương lại tràn đầy thù hận.