Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 339



Còn ‘Mặc Tiểu Vũ’ ở đẳng kia khẽ lắc đầu, không ai có thể nhìn thấy được nụ cười ẳn giấu dưới lớp mặt nạ.

“Anh đã đưa ra một quyết định sai làm…được thôi, đã muốn thi kim bạc, vậy thì thi thôi! Anh muốn thi về phương diện nào?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, sắc mặt của Tiêu Sĩ Kiệt ảm đạm đến cực điểm.

Cuối cùng anh ta cũng nhận thấy được, Mặc Tiểu Vũ này…

từ đầu đến cuối dường như đều không đặt mình vào trong mắt.

“Đồ chó! Được! Để cho cậu phát điên, lát nữa tôi nhát định phải tát thật mạnh vào mặt cậu, để cậu nhìn thật rõ bản thân là cái thứ gì!”

Tiêu Sĩ Kiệt trong lòng lạnh lùng suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu như chỉ là thi trị bệnh cứu người, vậy thì thật sự không có ý nghĩa gì cả. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, chúng ta hãy chơi kϊƈɦ thích một chút đi! Mỗi người mười cây kim, lấy huyệt đạo trêи ngực và bụng làm chủ, nếu như ai có thể châm chính xác vào các huyệt đạo trêи ngực và bụng của đối phương bằng kim bạc của mình đầu tiên, người đó sẽ thắng. “

“Các huyệt đạo trêи ngực và bụng? Có bao gồm huyệt ở trong không?” Lâm Dương do dự hỏi.

“Đương nhiên.” Tiêu Sĩ Kiệt âm thầm hừ nói.

Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường vô cùng ngạc nhiên.

Huyệt đạo cũng tính ở bên trong sao? Vậy là nói…Tiêu Sĩ Kiệt rất có thể sẽ tiền hành tắn công vào huyệt tử của Lâm Dương, cái này nếu như bị đâm trúng thì không chết cũng tàn phết Tiêu Sĩ Kiệt muốn giết Lâm Dương sao?

Sinh viên bên dưới sắc mặt trở nên căng thẳng.

Khán giả cũng cảm thán không ngừng.

Giảng viên cùng những người khác đều không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn, về phần Thiên Mạch ở bên này lại trở nên có hứng thú, lấy điện thoại di động ra, bật chức năng quay video, hướng trêи bục gỗ.



“Chuẩn bị kim!”

Chỉ nghe Chu Giảng hét lên một tiếng.

Các sinh viên trêи khán đài lập tức chạy ngay đến.

Một lúc sau, liền nhìn thấy những sinh viên bưng từng chiếc hộp tinh xảo đựng kim bạc sáng lấp lánh bước tới, đặt lên bàn bên cạnh hai người.

Tất cả khán giả đều trông ngóng.

“Mời! Tiêu Sĩ Kiệt lạnh lùng nói.

“Mời!”

Lâm Dương gật đầu, sau đó đứng ở trước mặt kim bạc mà kiểm tra.

“Hai người có gì thắc mắc không?”

Phùng Thạch bước tới, trầm giọng hỏi.

“Kim Bạc không có vấn đề.” Lâm Dương gật đầu.

“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào,” Tiêu Sĩ Kiệt nói một cách tự tin.

“Vậy được! Cuộc thi lần này, sẽ do tôi đưa ra phán quyết!”

“Phó Phường Chủ, ông làm người phán quyết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng để tránh người khác nghi ngờ sự công bằng của ông, tôi nghĩ ông nên chọn một người không phải của Kỳ Dược Phường làm trọng tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.