Trước tiên không nói đến thực lực của Mặc Tiểu Vũ, đơn giản chỉ cần nói đến việc anh có thẻ trả lời vấn đề nan giải của thiên cổ đó cũng đủ thu hút sự chú ý của Kỳ Dược Phường.
Tuy nhiên, Kỳ Dược Phường đã đạt được sự nhất trí với thế lực đẳng sau Tiêu Sĩ Kiệt rằng, Hà Linh Hoa này 100% phải được giao cho Tiêu Sĩ Kiệt, nếu không bản thân Kỳ Dược Phường cũng sẽ gây ra phiền phức lớn, cho nên bất luận như thế nào, Mặc Tiểu Vũ đều không thẻ lấy nó đi.
Chỉ là … Phùng Thạch hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của ‘Mặc Tiểu Vũ’ này, có lẽ nói ông ta căn bản không hiểu đây là người như thế nào!
“Cho nên nói từ đầu đến cuối các ông đều không định giao Hà Linh Hoa cho tôi sao?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Phùng Thạch hỏi.
“Sự sắp xếp của Hà Linh Hoa là do Kỳ Dược Phường quyết định! Cậu không có tư cách xen vào!” Phùng Thạch trầm giọng nói.
“Haha, cái gọi là cuộc thi thẩm định thuốc này cũng chỉ là một trò đùa thôi sao? Thật không biết xấu hổ, nhưng mà nó đã đến tay tôi rồi, nếu muốn tôi trả lại, e rằng đó là chuyện không thể nào.” Lâm Dương thờ ơ lắc đầu nói.
Phùng Thạch vô cùng bối rối, nhưng mà ánh mắt lại nhíu chặt: “Nghiêm túc chứ?”
La Phú Vinh và những người bên cạnh anh ta toàn thân run lên vì phấn khích.
Đặc biệt là La Phú Vinh, anh ta híp mắt lại, nụ cười trêи mặt cực kỳ rõ ràng.
Anh ta chỉ mong sao Mặc Tiểu Vũ này sẽ nói ra những lời như vậy, bởi vì anh ta biết rằng nói ra những lời như vậy với Phùng Thạch trong trường hợp này, dường như có thể nói là bản án tử cho chính mình …
“Mặc Tiểu Vũ này … không có ai có thể cứu được cậu ta!”
Tây Nhu Thiền ở bên này lắc đầu lia lịa, bình tĩnh nói.
“Đáng lắm!” Vương Băng Điệp hừ nói.
Theo sau câu phản vấn này của Phùng Thạch, vô số cặp mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Lâm Dương.
Thiên Mạch ở đằng kia đã đứng lên rồi.
Minh Vũ cũng nhìn chăm chú.
“Bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!” Một giọng nam đầy phấn khích phát ra từ chiếc Bluetooth trêи tai Thiên Mạch.
“Bây giờ chắc vui vẻ lắm đúng không? Người này đa phần là không thể rời khỏi Kỳ Dược Phường rồi. Tôi sẽ tìm cách lấy đi Lạc Linh Huyết trong tay anh ta. Khi lấy được mười lăm Lạc Linh Huyết, đừng quên công lao của tôi!” Thiên Mạch thì thầm nói.
“Haha, làm sao mà quên được? Đợi tôi biểu diễn oai phong tại đại hội, gia tộc của chúng ta sẽ bay lên trời cao, trở thành anh hùng số một!” Giọng nói trong Bluetooth phát ra tiếng cười lớn.
Thiên Mạch không nói thêm gì nữa.
Vào lúc này, Lâm Dương cũng đã ra tay rồi.
Với một cử động nhẹ của bàn tay, chiếc kim bạc kẹp trêи ngón tay của anh giống như có ma thuật, biến mắt không có tăm hơi.
Những người xung quanh run rầy.
Lại nhìn thấy Lâm Dương ngắng đầu lên, thờ ơ nói: “Chúng ta, bây giờ bắt đầu đi!”
“Bắt đầu cái gì?” Các sinh viên bên cạnh sửng sốt một chút.
Trong giây tiếp theo, Lâm Dương trực tiếp tiến lên một bước, lao vào đám người.
bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…
Những âm thanh ngột ngạt lần lượt phát ra.
Đám sinh viên vây quanh Lâm Dương như một quả bóng, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, ngã ngửa xuống đắt, đầu rách máu chảy.
Về phần Lâm Dương, anh phi như một con bò mộng trực tiếp lao ra khỏi đám đông.
“Hỗn xược!”
Phùng Thạch tức giận, trực tiếp chỉ vào Lâm Dương mà hét lên: “Bắt lấy cái tên nghiệt tử này cho tôi! Phế cậu ta!
Tôi muốn phế cậu taI”
“Vâng, Phó Phường Chủ!”
Tiếng gào thét vang lên, một nhóm sinh viên ưu tú của Kỳ Dược Phường lao về phía Lâm Dương …
Kỳ Dược Phường có sở trường về dược liệu, nhưng không chỉ là xác định dược liệu, mà còn đứng đầu trong nước về việc sử dụng dược liệu, dược liệu là chết, người là sống, phối hợp các loại dược liệu có thể sản sinh ra hiệu quả khác nhau. Có một số dược liệu khi đặt cùng nhau trong một thuốc thang đan dược có thể cứu người chết và chữa lành vết thương, một số dược liệu đặt cùng nhau thì cực độc, đụng vào sẽ phải chết.
Vì vậy, y thuật và độc thuật của người Kỳ Dược Phường là có một không hai.
Còn đám sinh viên duy trì trật tự của Kỳ Dược Phường này đều là những người tinh thông độc thuật, võ thuật vượt trội, bọn họ thường được Kỳ Dược Phường dùng để bày ra thủ đoạn của Kỳ Dược Phường với người ngoài.