Không ít sinh viên đã phát ra những tiếng chất ván đày kinh ngạc.
Không nghỉ ngờ gì nữa, động thái này của Lâm Dương đã lật đổ tam quan của bọn họ.
“Sinh viên của hệ độc cũng không thể đối phó được. Xem ra người này phải cần các giảng viên ra mặt mới được!”
Giảng viên Đường trầm giọng nói, sau đó nói với các giảng viên khác: “Các vị, đến lượt chúng ta rồi. Đừng để bọn trẻ tiếp nộp mạng nữa! “
“Được rồi, tôi cũng thực sự không thể nhìn nổi dáng vẻ điên cuồng ngạo mạng của tên nhóc này, chúng ta lên thôi!”
“Sớm giải quyết chuyện này, cũng tránh để người ngoài xem trò cười!”
Giảng viên Chu và giảng viên Triệu lần lượt đứng lên.
Các giảng viên khác cũng bước về phía trước.
Các sinh viên tự giác rút lui.
Bọn họ biết rằng, bây giờ đã không còn đến lượt bọn họ phát bão tố nữa, bởi vì… các giảng viên đã nổi giận rồi.
“Cô Thiên Mạch, mời cô vào phòng chờ nghỉ ngơi đi?
Chuyện ở đây chờ chúng tôi giải quyết xong sẽ cho cô kết quả.” Minh Vũ liếc nhìn Lâm Dương, sau đó nói với Thiên Mạch người vẫn đang quay phim bằng điện thoại di động.
“Không sao đâu, tôi chỉ ở đây xem thử thôi.” Thiên Mạch từ chối nói.
“Cô Thiên Mạch, cái này…”
Minh Vũ còn muốn nói cái gì nữa? Đúng lúc này, ở đằng kia tiếng sôi sục truyền đến.
Cô ấy vội vàng nhìn về phía đó.
Lại nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một người.
“Giảng viên Tư Đồ?” Thiên Mạch khàn khàn lắm bẩm một tiếng.
“Giảng viên số một của Kỳ Dược Phường… cuối cùng cũng đứng lên rồi!”
Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, các giảng viên đó cũng không dám bước tới trước, đều lần lượt tránh sang một bên, kính cẩn nhìn ông ta.
Lâm Dương cũng yên lặng theo dõi.
Giảng viên Tư Đồ từ đầu đến cuối đều mang đến cho anh một loại cảm xúc vô cùng đặc biệt.
Lại nhìn thấy ông ta chắp tay phía sau, bước tới trước, không vội vàng…
“Tên nhóc, không cần phải làm như vậy!” Giảng viên Tư: Đồ binh tĩnh nói.
Trêи mặt ông ta không có phẫn nộ, chỉ có một tia tiếc nuối.
“Đã tới bước này rồi, nói cái gì cũng đều vô dụng.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Rất có tài năng.” Giảng viên Tư Đồ nhắm mắt lại: “Giao Hà Linh Hoa ra đi, sau đó chủ động nhận lỗi với Phó Phường Chủ Phùng. Tôi sẽ không để cho phó phường chủ Phùng trừng phạt cậu. Sau này theo sau tôi học y thuật, không phải tốt sao? “
Ngay khi lời này vừa nói ra, không ít âm thanh sôi sục ở xung quanh phát ra.
Điều kiện mà Giảng viên Tư Đồ đưa ra có thể nói là đủ khoan hồng rồi.
La Phú Vinh và những người khác đột nhiên tim nhảy lên đến cổ họng, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, chờ đợi câu trả lời của anh.
Quả không ngoài dự đoán, Lâm Dương trực tiếp gật đầu, mở miệng nói: “Giảng viên Tư Đồ đã nói như vậy rồi, vậy được, tôi đồng ý!”
“Thật sao?” Giảng viên Đường ở bên cạnh trực tiếp nghẹn ngào.
Mọi người cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Mặc Tiểu Vũ cứng đầu này vừa mới thỏa hiệp như vậy sao?
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, lời nói của Lâm Dương lại phát ra.
“Nhưng mà trước lúc đó, tôi hy vọng Giảng viên Tư Đồ có thể chứng minh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Giảng viên Tư Đồ ngắng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Lại thấy Lâm Dương đưa tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ông chứng minh một chút… rốt cuộc có tư cách dạy tôi y thuật hay không?”
Giọng nói rơi xuống đất, hiện trường ngay tức khắc im lặng như tờ.