Giảng viên Tư Đồ cũng trầm mặc.
Chất vấn Giảng viên Tư Đồ sao?
Toàn bộ Kỳ Dược Phường… không! Toàn bộ cả nước, người có gan dám chất vấn y thuật của giảng viên Tư Đồ, e rằng chưa từng có ai?
Đây là giảng viên số một của Kỳ Dược Phường!
Điều này đủ để làm chấn động các bác sĩ lớn của giới y học Trung Quốc!
Bao nhiêu người quỳ xuống khấu đầu, muốn van xin giảng viên Tư Đồ ra tay hoặc học y thuật dưới bàn tay của ông ta mà không được.
Nhưng bây giờ … người này lại nói những điều như vậy với Giảng viên Tư Đồ sao?
Người này rốt cuộc là tên điên… hay là kẻ ngốc?
Hơi thở của đám người có mặt tại hiện trường đông cứng lại, sững sờ nhìn Lâm Dương.
“Con chó rẻ tiền này! Ý của cậu là gì?”
Giảng viên Chu không thể nhịn được nữa! Trực tiếp gào thét lên.
Lâm Dương cau mày liếc ông ta một cái.
“Mặc Tiểu Vũ ! Thật quá đáng rồi!”
Tử Dạ ở bên này cũng không thể nhìn tiếp được nữa, chen ra từ trong đám đông, đứng trước mặt Giảng viên Tư.
Đồ, chỉ vào Lâm Dương mà hét lên, “Giảng viên Tư Đồ là ân sư của tôi, tôi không cho phép cậu xúc phạm ông ấy!
Lập tức xin lỗi Giảng viên Tư Đồ cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói sai cái gì sao? Không lẽ anh thật sự cho rằng y thuật của ân sư anh cao hơn tôi sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại Tử Dạ.
Tử Dạ thở gấp, không biết trả lời như thế nào.
“Đã như vậy, vậy thì chúng ta hãy so tài y thuật đi!” Giảng viên Tư Đồ bình tĩnh nói.
“Sư phụ!” Tử Dạ lo lắng.
Nhưng Giảng viên Tư Đồ đã giơ tay và ra hiệu cho mọi người không được nói.
“Nếu như y thuật của cậu mạnh hơn tôi, vậy thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, muốn rời đi hay ở lại, giành hay không giành Hà Linh Hoa đều không liên quan gì đến tôi!” Giảng viên Tư Đồ nhàn nhạt nói.
“Thú vị, vậy thì cùng chơi một trận đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Muốn thi như thế nào?
“Thi về kiến thức lý thuyết, tôi chắc chắn không phải là đối thủ của cậu. Đến cả vấn đề nan giải mọi thời đại đó cũng có thể trả lời được, cho nên chắc chắn phải có kiến thức nhiều hơn tôi! Cho nên chúng ta thi đấu về y thuật thực tế chút đi!”
*Y thuật thực tế chút sao?” Lâm Dương ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
*Cầm dao đến đây.” Giảng viên Tư Đồ thờ ơ nói.
Sinh viên bên cạnh lập tức chạy đi, không lâu sau thì lấy hai con dao mỏ đưa cho giảng viên Tư Đồ.
Giảng viên Tư Đồ ném cho Lâm Dương một cái.
Lâm Dương giơ tay bắt lấy.
Lại nhìn thấy Giảng viên Tư Đồ không chút khách khí rạch một dao vào cánh tay của mình.
Ngay tức khắc, máu tươi dần dần chảy ra.
“Giảng viên!”
Các sinh viên xung quanh lo lắng hét lên.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, giảng viên Tư Đồ nhanh chóng dùng tay kia rút ra năm cây kim bạc, đâm vào cánh tay đó một cách chính xác và nhẹ nhàng.
Một cảnh tượng khiến người ta không thể nào tin được xuất hiện.
Thấy cánh tay bị rạch kia đột nhiên ngừng chảy máu.
Không chỉ có như vậy, vết thương đóng vảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhìn thấy dấu hiệu này, e rằng không cần đến một tiếng đồng hồ, vết thương này đã có thể hoàn toàn lành hẳn!
“Trời ạ, quả thực là thần kỳ!”
“Chuyện này làm sao có thể?”
“Đây chính là là y thuật của Giảng viên Tư Đồ sao?”
“Một ít kim bạc đã có hiệu quả như vậy? Thật kinh ngạc!”
“Thật không hổ danh là đệ nhất giảng viên của Kỳ Dược Phường!”