Thiên Mạch sững sờ nói, đôi mắt mùa thu của cô ấy mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ nhìn Lâm Dương, điện thoại di động đã tuột khỏi tay cũng không biết.
“Loảng xoảng. Này, Thiên Mạch, sao vậy, bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Một giọng nam lo lắng từ trong điện thoại truyền đến, nhưng Thiên Mạch lại giống như không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, không khỏi nhíu mày nhìn anh, mi mắt cũng không dám chớp động.
Bởi vì điều mà hiện tại Lâm Dương có thể làm chỉ có chuyện này.
Nhưng loại chuyện này … thực sự không thể nào tin được.
Điều này tuyệt đối không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Lại nhìn thấy ánh mắt như ngọn đuốc của Lâm Dương, thờ ơ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, nhưng tốc độ bước chân càng ngày càng nhanh.
Đột nhiên, hơi thở của anh ngưng tụ, cả người nhảy mạnh lên, thật sự nhảy vọt về phía cửa, đồng thời vung tay lên, vút … kim bạc giống như sao trêи trời rơi xuống, đồng thời, anh lại giơ nắm đắm lên, một lực dữ dội. Đập mạnh về phía cánh cổng thép kia.
Và chính vào lúc anh đánh ra, tắt cả những chiếc kim bạc đã vung ra toàn bộ đều rơi xuống và xuyên qua cánh tay anh một cách chính xác.
Ngay tức khắc, một luồng khí thế trước giờ chưa từng có bùng phát trêи cánh tay của anh.
Bùm!!
Nắm đấm đập mạnh vào cánh cổng thép.
Sau đó…
bùm! bùm! bùm! bùm! Bùm…
Cánh cửa bị xé toạc bởi một lực nổ kinh hoàng, bật tung ngay lập tức …
Toàn bộ cánh cổng thép đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh dưới cú đắm của Lâm Dương!
Kinh hoàng như đất nỗ tung cả đắt trời, không gian và mặt đất rung chuyển.
Toàn bộ Kỳ Dược Phường đã hoàn toàn bị bao phủ bởi vụ nổ này.
Các sinh viên xung quanh cánh cổng sắt toàn bộ đều bị bay ra, từng người một ngã lăn dưới mặt đất, đầu rách máu chảy.
Bụi bay khắp trường đấu, mảnh sắt bắn tung tóe.
Điều này tiếp tục trong khoảng ba bốn giây, tất cả mới dần dần lắng xuống.
Mọi người vội vàng nhìn về phía nơi có bụi rơi kia, lại nhìn thấy cánh cổng của Kỳ Dược Phường đã mở ra rồi.
Cửa bị nỗ tung!
Đường rộng thênh thang!
Lâm Dương yên lặng đứng ở trước cổng, chậm rãi quay.
đầu lại, nhìn về phía những sinh viên vẫn chưa phục Lâm Dương kia.
“Bây giờ… các anh có lẽ đã cảm thấy may mắn vì làm theo lời khuyên của Giảng viên Tư Đồ rồi, đúng không?”
Lâm Dương nhẹ nhàng nói rồi bước ra ngoài cửa.
Tất cả sinh viên ở bên này sợ hãi ngã quy xuống đất, ai nấy đều không thể đứng thẳng được nữa…
Cánh cửa mở ra, Lâm Dương sải bước rời đi không trở ngại.
Người của Kỳ Dược Phường trừng to mắt mà nhìn, toàn thân run lẫy bẫy không dám ngăn cản.
Khi mọi người phản ứng lại, Lâm Dương đã biến mắt rồi.
“Vậy thì… Tên đó thực sự là con người sao?” Có người giọng nói run rầy hỏi.
“Không … không … không biết…” lại có người run lẫy bẫy trả lời.
“Nếu như một quyền này đánh trúng ai đó … vậy không phải sẽ bị nỗ thành từng mảnh rồi…”
“Trời…trời ơi, con quái vật này rốt cuộc là từ đâu chạy tới vậy?
Những âm thanh cảm thán bắt đầu vang lên chằng chịt.
Cậu sinh viên mặc đồ đen trước đó sớm đã đôi chân run rẩy, làm thế nào cũng không thể đứng dậy khỏi mặt đắt.
Nếu như cú đắm này đánh trúng người anh ta, cho dù là y thuật của Kỳ Dược Phường có cao minh, dược liệu có quý giá đến đâu, cũng không cách nào cứu được!
E rằng tới lúc đó người nên mời không phải là bác sĩ, mà là thợ may …
Mọi người run lẫy bẩy.
Đám người La Phú Vinh đổ mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.
Nghĩ đến chuyện lần trước gây phiền phức với người này trong phòng tuyển thủ, toàn thân không khỏi run lên.