Chất lượng của nhà hàng Khải Hào, không cần phải nói nhiều, là một nhà hàng cao cấp ở Giang Thành, ở đây bắt đầu từ cửa ra vào, tất cả các trang trí và phục vụ đều đứng hàng đầu.
“Buổi trưa tốt lành, thưa ngài, xin hỏi ngài có đặt trước không?” Người phục vụ ở cửa mỉm cười hỏi.
“Ò, tôi tới đây tham gia bữa tiệc họp lớp. Không biết bữa tiệc họp lớp được tổ chức ở tầng nào vậy?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Là buổi họp lớp do bà Lý tổ chức sao? Thưa ngài, mời đi bên này bọn họ ở trong phòng bạch kim.” Người phục vụ mỉm cười nói rồi dẫn Lâm Dương đi tới hộp bạch kim ở trong cùng.
Ngay khi cánh cửa được đẩy ra, liền nghe thấy tiếng vĩ cầm du dương từ bên trong truyền đến.
Trang trí bên trong đều theo phong cách Châu Âu, những nam nữ ung dung hào hoa ngồi trước từng chiếc bàn ăn tinh tế, còn trêи sàn nhảy ở trung tâm bàn ăn, hai đôi nam nữ trẻ tuổi đang nhảy múa uyễn chuyển, lắc lư nhịp nhàng theo tiếng đàn vi-ô-lông, mặc dù không phải là một bước nhảy phức tạp gì nhưng lại bắt mắt và thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc này, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đang đứng ở cửa, cảm tháy có chút không biết phải làm sao.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng trong căn phòng này dường như không có chỗ cho mình, những chỗ cuối cùng đã bị người phụ nữ trung niên tên Phi Phi trước đó và con trai của bà ta chiếm rồi.
Một bài hát đã kết thúc.
Bang bang bang …
Tiếng vỗ tay vui vẻ vang lên trong căn phòng.
“Trình bày kém cỏi vụng về rồi!”
Hai đôi thanh niên trêи sàn nhảy mỉm cười chào, sau đó trở về vị trí của mình.
Trương Tinh Vũ tính khí nóng nảy, thấy người khác đã nhảy xong rồi, cũng không có ai chào hỏi mình, bà ta liếc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Lý Tiểu Mỹ, người khởi xướng ra buổi họp lớp này, liền bước nhanh tới.
Lúc này, Lý Tiểu Mỹ đang nói chuyện với một vài người đàn ông ăn mặc sang trọng và lịch lãm, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Trương Tinh Vũ tiến lên mấy bước, kìm nén cơn tức giận, nặn ra một nụ cười nói: “Tiểu Mỹ, đã lâu không gặp!”
Lý Tiểu Mỹ hơi sửng sốt một chút, dường như lúc này mới để ý đến Trương Tinh Vũ ở bên cạnh, nhàn nhạt cười nói: “Hóa ra là Tinh Vũ, Tinh Vũ, đã lâu không gặp, gần đây bà có khỏe không?”
“Cũng không tệ! Tiểu Mỹ, lần này cũng phải cảm ơn bà rất nhiều. Nếu như không có bà, chúng ta làm sao có thể tụ tập cùng nhau?” Trương Tinh Vũ khóe miệng cố gắng nhếch lên nói.
“Tinh Vũ, bà quá khách sáo rồi, ngồi xuống trước đi, lát nữa sẽ dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!” Lý Tiểu Mỹ nói.
“Tiểu Mỹ, tôi rất muốn ngồi, nhưng mà… hình như không còn chỗ nào nữa?” Trương Tinh Vũ bắt lực nói.
*Ò2” Lý Tiểu Mỹ nhìn quanh một vòng, sau đó lộ ra vẻ có lỗi nói: “Bà xem tôi, chuyện này cũng không làm tốt. Có thẻ tôi đã tính toán sai số lượng người tham gia bữa tiệc. Bà chờ một chút, tôi lập tức gọi phục vụ đến sắp xếp vị trí! “
“Được rồi, Tiểu Mỹ, làm phiền bà rồi!” Vẻ mặt của Trương Tỉnh Vũ dịu đi rất nhiều.
Một lúc sau, người phục vụ đã đến sắp xép bàn ghê.
Nhưng điều khiến người ta khó chịu là bộ bàn ghế này thực chất là bộ bàn ghế gỗ trong đại sảnh, có vẻ không ăn nhập với bàn ghế trong căn phòng này.
Không những thế, vị trí đặt bàn ghé lại là một góc sát cửa, nếu như cửa này mở ra, gia đình này sẽ trực tiếp bị cản trở, người khác muốn nhìn cũng không nhìn tháy được.
“Sao anh lại đặt ở đây?” Trương Tinh Vũ nhíu mày: “Đây là chỗ ăn cơm sao? Chuyển chỗ khác cho tôi!”
*Xin lỗi bà, thực sự không còn chỗ nào khác.” Người phục vụ bất lực nói.
“Anh đang nói lung tung cái gì vậy? Đằng kia không phải còn máy chỗ trống sao?” Trương Tinh Vũ chỉ về phía đằng kia nói.
*Xin lỗi, thưa bà, đằng kia là sân khấu được dành riêng cho các nhạc công.” Người phục vụ giải thích nói.
“Cậu…” Trương Tinh Vũ giận tím mặt muốn đập bàn, nhưng lại bị Tô Quảng bên cạnh ngăn lại.
“Bỏ đi, bỏ đi, bà xã, đây là bữa tiệc họp lớp của em, có rất nhiều người đang nhìn, em nhẫn nhịn một chút đi!”
Lời nói này của Tô Quảng có thể được coi là đang thuyết phục Trương Tỉnh Vũ.
Bà ta liếc nhìn những người xung quanh, nghiến răng nghiền lợi, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cả ba ngồi xuống.
Nhưng Lâm Dương rõ ràng cảm nhận được ánh mắt giễu cợt và châm chọc từ những bàn khác.
Rất rõ ràng, đây là kết quả cho sự sắp đặt có chủ đích của Lý Tiểu Mỹ.
Nhưng mà Trương Tinh Vũ rõ ràng vẫn còn mê mẫn trong bóng tối.
Sau màn khiêu vũ, người phục vụ bắt đầu đem các món ăn lên, máy bạn học cũ bắt đầu nâng ly kính rượu.
Trương Tỉnh Vũ bực mình quá nên không thèm nâng ly chúc mừng giống như bọn họ mà ngồi vào bàn, một mình uống rượu tức.
“Ò? Đây không phải là Tinh Vũ sao? Sao bà lại ngồi ở đây?”
Lúc này, một giọng nói âm dương kỳ quái từ bên cạnh truyền đến.
Trương Tinh Vũ nhất thời vô cùng tức giận, đưa mắt nhìn lên, thì nhìn thấy Phi Phi lúc trước lại đem con trai của bà ta tới cái bàn này.
Lại nhìn thấy Phi Phi đó nâng ly rượu lên, thản nhiên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi! Nhìn dáng vẻ của bà chắc cũng sống tốt lắm, cố lên! Tôi uống trước rồi!”