Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 367



Thái độ thay đổi 180 độ…

“Không sao, nhưng mà anh cũng phải xin lỗi bố mẹ vợ tôi, dù sao trước đó người làm sai là anh!” Lâm Dương nói.

Anh không có hứng thú lắm với loại nhân vật nhỏ này, lần này chủ yếu là để cứu láy thể diện cho Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.

Tuy rằng anh cũng không thích hai bố mẹ vợ rẻ tiền này của mình, nhưng đó rốt cuộc là chuyện nhà của mình, không đến lượt người ngoài đến diễu võ dương oail Linh Chí Hào nghe vậy, anh ta vội vàng xin lỗi Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, sau khi xin lỗi, anh ta thậm chí còn cầm ly rượu lên và kính hai người họ một ly.

Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu khom lưng của con trai mình, Chu Phi Phi tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

“Linh Chí Hào, cút ra ngoài cho mẹ!”

Chu Phi Phi không thể nhịn được nữa, trực tiếp túm lấy lỗ tai con trai kéo anh ta qua.

“Ui da, mẹ… mẹ làm cái gì vậy? Từ đã… từ đã!” Linh Chí Hào đau đón hét lên.

Những người trong căn phòng lần lượt nhìn qua.

“Còn từ đã sao? Cái tên mất mặt như con, còn chưa đủ xấu hồ sao?” Chu Phi Phi tức giận hỏi.

Trương Tinh Vũ lúc này toàn thân sảng kɧօáϊ đến tận lỗ chân lông, híp mắt nhìn Linh Chí Hào cười nói: “Phi Phi, bà cũng đừng trách con trai mình nữa. Dù sao thì con rẻ của tôi cũng quá ưu tú, con trai bà sùng bái cũng là chuyện bình thường thôi! “

“Bà…bà đừng đắc ý!” Chu Phi Phi tức giận kéo Linh Chí Hào sang một bên.

“Phi Phi, bà đừng đi…” Trương Tinh Vũ cố ý gọi mấy tiếng, trêи mặt lại lộ ra nụ cười.



Lúc này có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất của bà ta trong ngày hôm nay!

Cuối cùng cũng có lúc mở mày mở mặt!

“Tiểu Dương, làm sao con biết những nhãn hiệu xa xỉ trêи người của Linh Chí Hào?” Lúc này, Tô Quảng cũng đột nhiên mở miệng hỏi một tiếng.

Tuy rằng ông ấy cũng rất vui mừng, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng khiến ông ấy không thể không hỏi.

“Đúng vậy tên nhóc, làm sao cậu biết được?” Trương Tỉnh Vũ cũng hoàn hồn.

“, con bình thường khi rảnh rỗi thích đọc một số tạp chí.

Tình cờ một cuốn tạp chí thời trang mà con đã đọc có trang phục của Linh Chí Hào. Bố, mẹ hai người đừng nhìn quần áo của Linh Chí Hào rất tốt. Thực tế, tu dưỡng bản thân của anh ta cũng rất thấp, cũng không có khẩu vị gì, cứ mặc theo đề nghị trêи tạp chí như vậy, cho nên liếc qua cũng có thể nhìn thấu. “Lâm Dương cười nói.

“Thì ra là như vậy!” Tô Quảng đột nhiên bừng tỉnh.

“Hừ, xem ra cậu ở nhà cả ngày, cuối củng cũng làm được chút chuyện!” Trương Tỉnh Vũ khit mũi một tiếng, liếc nhìn Lâm Dương, đã bót một chút cay nghiệt.

Nhưng chính vào lúc này, một người bước tới, tiếng Trung kém chất lượng cũng theo đó truyền vào tai ba người bọn họ.

“Xin chào, xin hỏi bà có phải là bạn học của cô Lý không?”

Ba người trong gia đình này lần lượt quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, râu quai nón đang đứng ở bàn bên cạnh, nhìn thẳng vào Lâm Dương.

“Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Ò, là như vậy, tiên sinh, có thể cho tôi sờ bộ đồ trêи người này của anh một chút được không?” Người đàn ông cười nói.



“Cái này …” Lâm Dương do dự.

Nhưng Trương Tinh Vũ rõ ràng là đắc ý đến quên hình rồi, trực tiếp cười nói: “Sờ đi! Haha, cái đồ nhà quê anh chắc chắn là chưa bao giờ nhìn thấy một bộ đồ đắt tiền như vậy đúng không? Tôi nói cho anh biết, để mua bộ đồ này phải mắt đến máy tỷ! Cũng chỉ có con rễ của tôi mới xứng đáng với một bộ đồ như vậy thôi! “

“Tinh Vũ!”

Tô Quảng lo lắng, vội vàng gọi một tiếng.

Trương Tinh Vũ toàn thân giật mình, dường như lúc này mới nhớ ra điều gì đó.

Nhưng đã quá trễ rồi!

Người đàn ông ngoại quốc đó không thèm nghĩ ngợi gì, trực tiếp đưa tay sờ bộ đồ của Lâm Dương.

Lâm Dương lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay của người đàn ông đó.

Năm ngón tay đó buông thõng trêи vai Lâm Dương, đông cứng không cử động…

“Ò? Vị tiên sinh này, anh đang làm gì vậy?” Người đàn ông ngoài quốc hỏi với vẻ ngạc nhiên.

“Câu này nên là tôi hỏi anh mới đúng? Anh làm cái gì vậy?” Lâm Dương trầm giọng nói.

“Tôi chỉ là tương đối thích bộ đồ mà anh đang mặc trêи người, muốn xem thử chất liệu của nó mà thôi!” Người đàn ông ngoại quốc cau mày nói: “Tiên sinh, anh có thể buông tay ra được không? Anh đang làm tôi đau!”

“Buông tay cũng được thôi, nhưng tôi không thích người khác đụng vào mình, mong anh đừng làm như vậy!” Lâm Dương bình tĩnh nói, hất tay người đàn ông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.