Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 368



“Thượng để ơi, ở đây sao lại có người thô lỗ như anh vậy?”

Người đàn ông ngoại quốc nói một cách cường điệu.

Giọng nói này rơi xuống đất, Lý Tiểu Mỹ và những người khác đang nói chuyện ở đẳng kia lập tức bước tới.

“Anh Danmore, xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Tiểu Mỹ vẻ mặt lo lắng nói.

“Cô Lý, những người bạn này của cô thật là thô lỗ, tôi chỉ là muốn thưởng thức bộ đồ của anh ta một chút mà anh ta lại đối xử với tôi như thế này, Chúa ơi, làm thế nào mà cô lại cho những kẻ man rợ này vào đây?” Người đàn ông ngoại quốc tên Dan Moore cường điệu nói.

“Tôi rất xin lỗi, anh Danmore, đây đều là bạn học của tôi.

Bọn họ có thể là không biết rõ về anh nên mới có hành vi như vậy. Tôi thay mặt họ xin lỗi anh vì hành vi thất lễ đó, hy vọng anh có thể tha thứ!” Lý Tiểu Mỹ vội vàng nói.

Nhưng Danmore lại lắc đầu, mở miệng nói, “Cô Lý, thực ra tôi cũng chỉ là muốn xác nhận một chút xem vị tiên sinh này rốt cuộc có phải là khách hàng của tôi hay không, chỉ như vậy thôi! Tôi cũng không có ý gì khác.”

“Khách hàng của anh sao? Anh Danmore, câu này của anh là có ý gì?” Lý Tiểu Mỹ vội hỏi.

Tuy nhiên, Dan Moore không trả lời Lý Tiểu Mỹ, thay vào đó, anh quay lại nhìn Lâm Dương và hỏi: “Vị tiên sinh này, anh có thể nói cho tôi biết bộ vest mà anh đang mặc trêи người là của nhãn hiệu nào không?”

Ngay khi những lời này rơi xuống, hơi thở của Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đột nhiên thắt lại.

“Anh hỏi cái này làm gì?” Lâm Dương cau mày hỏi.

lên sinh, tôi thấy bộ quần áo của anh rất giống với một bộ trang phục của Armani, vì vậy tôi muốn hỏi một chút!”

“Cái này …” Lâm Dương nhìn Tô Quảng và Trương Tỉnh Vũ.



Lúc này, cả hai cũng đã hoảng sợ rồi.

Có lẽ bọn họ không ngờ rằng ở đây lại có người biết hàng…

“Tiểu Dương, con cứ thừa nhận, dù sao ở đây cũng không có ai mặc Armani. Cho dù bọn họ cho rằng nó khác với sản phẩm chính hãng, chúng ta không thừa nhận cũng không sao!” Tô Quảng nghiêng người qua, cẩn thận nói.

“Vâng!”

Lâm Dương gật đầu, sau đó nói: “Đúng vậy, anh Danmore, đây quả thực là một bộ đồ phiên bản giới hạn của thương hiệu Armanil”

“Anh có biết chủ đề là gì không?”

“Bản Kỷ Niệm Caesar.” Lâm Dương nói.

Tuy nhiên, ngay sau khi những lời này rơi xuống, Dan Moore đã trực tiếp hét lên một cách cường điệu: “Thượng đề của tôi ơi, vị tiên sinh này, sao anh có thể lừa dối người khác như vậy được? Bộ đồ này của anh rõ ràng là hàng nhái! Làm sao anh có thể đem nó ra mà mạo danh Armani?”

Khi Trương Tinh Vũ vừa nghe thấy, mặt mày đều tái mét…

“Tại sao anh lại có thể nhìn ra được?” Tô Quảng sửng sốt, vội vàng hỏi.

“Bởi vì phiên bản giới hạn của bộ vest được thiết kế riêng của Armani Caesar do chính ông Danmore làm!” Lý Tiểu Mỹ ở bên cạnh không nóng không lạnh nói.

Lời nói rơi xuống đất, vợ chồng Tô Quảng như bị sét đánh cũng không thể nào lường trước được, tại sao một bữa tiệc họp lớp nhỏ bé lại có thể gặp được nhà thiết kế thời trang của Armani?

Trùng hợp sao?

Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, đúng không?



Ông trời tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Trương Tinh Vũ đang gào khóc ở trong tận đáy lòng.

Tô Quảng cũng đôi chân mềm nhũn, ʍôиɠ ngồi bệt xuống ghé, trợn mắt ngoác mồm nhìn Dan more kia Lâm Dương cũng ngưng trọng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Lúc này, anh mới nhận ra rằng ¡ bên cạnh Dan More còn có vài người, đó là Chu Phi Phi và Linh Chí Hào.

Có lẽ, sự xuất hiện của Dan Moore này không phải là một sự trùng hợp, mà là một sự có ý.

Có lẽ, tất cả những điều này vốn dĩ chỉ là một vở kịch dành cho Trương Tỉnh Vũ.

Lâm Dương không biết mối quan hệ của Trương Tinh Vũ với những người được gọi là bạn học cũ của bà ta tại sao lại có thể tồi tệ đến vậy, nhưng lúc này, gia đình này của bọn họ đã rơi vào tình thế vô cùng khó xử.

“Cái gì? Hàng nhái? Chúa ơi, Lâm Đồng, anh thân là phó chủ tịch của một công ty lớn, làm sao có thể mặc hàng nhái?” Linh Chí Hào là người đầu tiên gào lên, hơn nữa còn làm ra vẻ cực kỳ khoa trương.

“Haha, Tiểu Hào, mẹ đã nói rồi, gia đình này chính là một đám quỷ nghèo, còn cố ý giả vờ giàu có. Bây giờ bị người ta lật tẩy rồi chứ gì? Trước đó con còn khom lưng cúi đầu với bọn họ!” Chu Phi Phi chế nhạo.

“Mẹ, con biết sai rồi, này, con đã đánh giá cao những kẻ nghèo khổ tội nghiệp này!” Linh Chí Hào bật cười haha nói.

Các bạn học cũ khác cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Làm cái gì vậy? Nói cả nửa ngày, gia đình này cố ý chạy đến làm ra vẻ sao?”

“Đây không lẽ là làm ra vẻ trong truyền thuyết?”

“Tôi đã nói rồi, Lâm Dương đó là con rể vào cửa của nhà họ Tô, chỉ là tên vô dụng ăn cơm mềm trong truyền thuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.