Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Trương Tinh Vũ liên tục lui về phía sau, khi phản ứng lại, mới cảm thấy hai má mình nóng bừng bừng và rất đau đớn, Lý Tiểu Mỹ ở đằng kia cũng giơ lòng bàn tay lên, đôi mắt kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Tiểu Mỹ, bà…bà thực sự đánh tôi sao?” Trương Tinh Vũ ngạc nhiên nói.
“Đây là lãi, bây giờ, bà có thể xin lỗi rồi!” Lý Tiểu Mỹ mặt không biểu cảm nói.
Trương Tinh Vũ tức giận đến mức toàn thân run lên.
Nếu như là bình thường, bà ta đã lao lên đánh nhau với Lý Tiểu Mỹ như một người phụ nữ thô lỗ.
Nhưng mà những người đứng đây hôm nay đều là bạn học cũ, bà ta biết bản thân đã đủ xấu hồ rồi, không thể nào xấu hỗ hơn nữa, không thẻ nữa…
Bà ta nhẫn nhịn những giọt nước mắt, nhẫn nhịn nỗi đau đón, từ từ gục cái đầu kiêu ngạo xuống.
“Tinh Vũ!” Tô Quảng đau lòng hét lên một tiếng.
Nhưng lại vô ích.
Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trương Tinh Vũ.
“Anh Danmore, Lý… Cô Lý, tôi… muốn nói với các người…”
“Mẹ, mẹ không cần phải xin lỗi bọn họ!”
Ngay khi Trương Tinh Vũ định nói ra lời xin lỗi, Lâm Dương ở bên cạnh đột nhiên bước tới và trực tiếp cắt lời bà ta.
Lời này vừa dút, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Lâm Dương, cậu… cậu định gây chuyện gì vậy?” Trương Tỉnh Vũ kinh ngạc nhìn anh.
“Con không gây chuyện, mẹ, mẹ không cần phải xin lỗi, ngược lại bọn họ mới là người nên xin lỗi mẹ!” Lâm Dương lại nói.
“Tại sao?” Trương Tinh Vũ theo bản năng hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bộ đồ trêи người con…không phải hàng nhái!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Năm chữ đơn giản có thể nói là đã đánh đổ hoàn toàn tam quan của tất cả của mọi người.
Cần phải biết, nhà thiết kế thời trang của bộ quần áo này đang ở đây. Người khác đều nói đó là hàng nhái. Một mình anh… có tư cách gì để nói rằng đây không phải là hàng nhái?
Mọi người trợn tròn mắt nhìn Lâm Dương.
Một lúc lâu sau…
“Hahahaha…”
Một tràng cười vang dội khắp căn phòng.
Những người bạn học cũ đó không thể nhịn được nữa, ai nấy đều bật cười haha.
Ngay cả những quý ông và quý bà, lúc này cũng không thể duy trì phong thái của mình, ai nấy đều che miệng cười.
“Hahaha, mẹ, mẹ nhìn thấy chưa? Nói cả nửa này, thì ra đây là tên thiểu não! Hahaha …” Linh Chí Hào chỉ vào Lâm Dương cười lớn vô cùng khoa trương.
Chu Phi Phi kia cũng cười lớn, nước mắt cũng ứa ra.
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng nhộn nhịp.
Lý Tiểu Mỹ kìm nén cơn tức giận, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Dương một hồi, sau đó lớn tiếng quát: “Bảo vệ!
Bảo vệ!”
“Cô Lý, có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng đội bảo vệ dẫn hai nhân viên bảo vệ sải bước tiền vào căn phòng.
“Ném ba thứ rác rưởi này ra ngoài cho tôi, nhanh lên!” Lý Tiểu Mỹ chỉ vào cửa, tức giận nói.
“Vâng!” Đội trưởng đội bảo vệ dường như biết Lý Tiểu Mỹ, hoàn toàn không dám làm trái lời bà ta, trực tiếp vẫy tây, hai nhân viên bảo vệ cao lớn đã đứng ở hai bên vợ chồng Tô Quảng.
“Hai vị, xin hãy lập tức rời đi, nều không đừng trách chúng tôi không khách khí!” Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Trương Tinh Vũ thở gắp.
“Được, chúng tôi lập tức đi ngay, lập tức đi…” Tô Quảng không dám nhiều lời, sợ hãi gật đầu lia lịa.
“Bảo vệ, các anh làm sao vậy? Tôi bảo các anh ném bọn họ ra ngoài, không phải muốn các anh mời bọn họ ra ngoài! Cút đi gọi quản lý của các anh qua đây!” Lý Tiểu Mỹ giận tím mặt, làm sao có thể có được phong thái dịu dàng và lễ nghĩa trước đây.
E rằng lúc này, bà ta mới lộ ra dáng vẻ thật sự.
Đội trưởng đội bảo vệ vừa nghe thấy vậy, ánh mắt lắc lư, có vẻ như do dự, nhưng sự do dự này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, anh ta vung tay, trực tiếp hét lên nói: “Lôi bọn họ ra!”
Hai nhân viên bảo vệ lập tức ra tay.