Nhưng người đàn ông mặc vest không thèm quan tâm đến Linh Chí Hào, đợi đến khi chiếc xe kéo chở chiếc Cayenne rời đi, anh ta cũng quay người và đi về phía bãi đậu xe.
“Các anh đứng lại cho tôi!”
Linh Chí Hào rất tức giận, muốn đuổi theo mấy người mặt đồ đen đó để phân tích đúng sai.
Nhưng ngay khi anh ta đi theo những người mặc đồ đen đó vào bãi đậu xe … Linh Chí Hào đã chét lặng rồi…
“Điều này không phải là thật, đúng không?”
Đôi mắt của Linh Chí Hào như những con bò, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, lầm bẩm nói.
Chỉ nhìn thây bãi đậu xe rộng lớn ngoài trời đã hoàn toàn trống rỗng rồi.
Mọi chiếc xe ở đây đều được bị xe đầu kéo kéo đi.
Cùng lúc đó, mười chiếc trực thăng Bell 429 từ trêи trời bay xuống dừng ngay ngắn thành hai hàng.
Mỗi hàng năm cái, tổng cộng mười cái!
Tất cả những người đi ra khỏi nhà hàng toàn bộ đều sững sờ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ khó tin.
“Thật … thật sự gọi mười chiếc trực thăng đến sao?” Có người há to miệng, miệng có thể ngậm được cả một quả táo.
Cũng có người hào hứng bước lên chụp ảnh lưu niệm, dù sao thì loại thứ này còn hiếm hơn Lamborghini rất nhiều.
Đương nhiên, biểu cảm thú vị nhát là Linh Chí Hào và Chu Phi Phi.
Họ ngây người nhìn mười chiếc trực thăng này, đã không nói được lời nào nữa.
Lý Tiểu Mỹ hít một hơi lạnh, đột ngột quay đầu lại, sững sờ nhìn Lâm Dương ở đằng kia.
Có thể gọi mười chiếc trực thăng 429 trong vòng 10 phút, người này là ai? Anh ta làm cái gì? Anh ta rốt cuộc có thân phận gì?
Vô số câu hỏi cứ lỏn vởn trong đầu Lý Tiểu Mỹ, nhưng không ai có thể trả lời được.
Nhưng có một điều bà ta rất rõ.
Đó chính là bản thân bà ta … đã đắc tội một đại nhân vật rồi.
“Giám đốc Lưu!”
Lúc này, Lâm Dương đột nhiên hét lên.
Vị giám đốc họ Lưu trước đó ở trong đám đông đột nhiên rùng mình một cái, sau đó xoay người cố nặn ra một nụ cười nhìn Lâm Dương: “Lâm … anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói với ông rằng ông đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời rồi, một cơ hội để khiến công ty của ông kiếm được nhiều tiền và khiến bản thân một bước bay lên trời. Vốn dĩ ông có thể đạt được một hợp tác chiến lược rất tốt với Quốc tế Duyệt Nhan. Nhưng chính vì phán đoán sai lầm của công ty và quyết định sai lầm của bản thân ông, đã dẫn tới cơ hội này đã bị chảy về hướng đông rồi. Tôi chỉ có thể nói một tiếng rất tiếc với ông thôi! “Lâm Dương lắc đầu.
Giám đốc Lưu hơi thở run rẩy, vội vàng bước tới: “Anh Lâm, những chuyện trước đây đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa! Cầu xin anh!”
“Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ rồi!” Lâm Dương lắc đầu, không thèm quan tâm.
Những điều hối tiếc của giám đốc Lưu giờ đã tan tành rồi.
Cần phải biết rằng một người có thể huy động mười máy bay trực thăng trong vòng 10 phút có giá trị hơn 40 tỷ. Nếu như muốn tuỳ ý huy động những thứ trị giá 40 tỷ này, ít nhất phải mất 400 tỷ mới làm đi. Sớm biết quốc tế Duyệt Nhan có thực lực nồng hậu như vậy, ông ta sẽ không bao giờ buông tay, sẽ ôm chặt đùi Quốc tế Duyệt Nhan, chờ đợi bay lên trời.
Nhưng mà bây giờ, tất cả những điều này đã tan thành mây khói rồi…
Giám đốc Lưu cảm thấy vô cùng khó chịu, liên tục cầu xin Lâm Dương nhưng lại không có tác dụng gì.
Còn đối với những bạn học cũ xung quanh, bây giờ cũng đã thay đổi cái nhìn rồi.
“Một hơi đã gọi được mười chiếc trực thăng? Chuyện ày cũng quá tuyệt vời rồi!”
“Đây là chuyện mà con rẻ của Tinh Vũ có thể làm được sao?”
“Tinh Vũ thật là có phúc, tìm được một con rễ có tiền đồ như vậy!”
“Đúng vậy…”
Các bạn học cũ không ngừng tán thưởng.
Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn, dường như cũng vừa mới ý thức được mười chiếc trực thăng này là do con rễ của mình gọi tới, vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng tận hưởng những lời tán thưởng của mọi người.
Một số người không thể nhịn được nữa, chủ động tiến lên lôi kéo làm quen.
Những người trước đó đã xúc phạm hoặc chế giễu Trương Tinh Vũ, bây giờ cũng bước lên nhận lỗi và xin lỗi.
Trương Tinh Vũ được bao quanh giống như những vì sao xung quanh mặt trăng.
*A Quảng, em không phải là đang nằm mơ đấy chứ?” Bà ta không thể nào tin được nhìn mọi thứ xung quanh, thì thầm nói.
“Em không nằm mơ… không nằm mơ…”
Tô Quảng cũng xúc động nước mắt muốn tuông ra.