Ống ta đã từng nhìn thấy cảnh này từ bao giờ? Hơn nữa còn có được sự kính trọng của rất nhiều người giàu có như vậy từ bao giờ?
Lúc này có thể coi là nở mày nở mặt!
Một nụ cười nở ra trêи khuôn mặt của Tô Quảng.
“Chu Phi Phi, bây giờ đã nhìn thấy rồi chứ? Con rễ của tôi là thân phận gì? Con trai của bà có thân phận gì? Con rẻ của tôi chỉ là không muốn khoa trương mà thôi. Bà không được lấy cái âm điệu thấp của chúng tôi làm vốn kiêu ngạo của bà!” Trương Tinh Vũ dương dương tự đắc nói với Chu Phi Phi ở đẳng kia.
Chu Phi Phi sắc mặt rất khốn cùng.
Linh Chí Hào nặn ra một nụ cười, bước tới và vội vàng nói: “Dì Trương! Dì Trương! Dì đừng tức giận. Trước đó đều là cháu không đúng. Cháu xin lỗi dì. Cháu xin lỗi.
Cháu xin lỗi … Xin dì cho hậu bối một cơ hội. Không tính toán với hậu bối, xin lỗi… “
“CútII”
Không chờ Linh Chí Hào nói xong, Trương Tỉnh Vũ đã trực tiếp hét lên.
Giọng nói này trực tiếp khiến Linh Chí Hào hoảng sợ.
Nụ cười của anh ta đông cứng lại, vô cùng ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, ở lại cũng không được, đi cũng không xong.
Về phần Trương Tinh Vũ, lúc này toàn thân từ trêи xuống dưới đã sảng kɧօáϊ đến tận lỗ chân lông …
“Cả đời này cũng có thể được nở mày nở mặt như vậy một lần!” Trương Tinh Vũ trong lòng thầm nghĩ, trêи mặt nở nụ cười tươi như hoa.
Chu Phi Phi không thẻ ở lại tiếp được nữa, xấu hỗ rời khỏi nhà hàng, Linh Chí Hào đuổi theo và chửi mát, nói đều trách Chu Phi Phi đắc tội với Trương Tinh Vũ mới khiến anh ta mắt đi cơ hội trèo cao lên một nhân vật lớn.
Về phần giám đốc Lưu, cũng không ở lại lâu hơn được nữa, chán chường bỏ đi.
Những bạn học cũ khác không phải xin lỗi thì là cúi đầu, duy nhất Lý Tiểu Mỹ vẫn đứng yên tại chỗ.
“Đúng vậy, nhưng hôm nay tôi đã đủ ngầu rồi! Hôm nay, tôi mạnh hơn bà! Tương lai cũng sẽ như vậy! Niệm tình chúng ta là bạn cùng lớp, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước đây với bà! Bản thân tôi tự thu xếp ổn thoải”
Trương Tỉnh Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó vẫy tay: “Lâm Dương, A Quảng, chúng ta về thôi!”
“Được rồi!” Tô Quảng mặt mang theo nụ cười nói, sau đó chạy tới mở cửa chiếc BMW ra.
Cả ba vào trong, trực tiếp rời khỏi khách sạn.
Lý Tiểu Mỹ tức giận siết chặt nắm đấm, nghiền răng đến sắp gãy.
Hôm nay có thể nói là ngày mất mặt nhất của bà ta.
“Trương Tinh Vũ, bà chờ đó cho tôi, tôi không tin bà có thể nở mày nở mặt cả đời!”
Lý Tiểu Mỹ trong lòng gào thét.
Lâm Dương đột nhiên mở mắt ra, không thể nào tin được nhìn Trương Tinh Vũ.
Tô Quảng đang lái xe cũng đột nhiên run tay, đầu xe vung, chiếc xe lắc lư suýt chút nữa tông vào lề đường.
“Anh làm sao vậy? Lái xe cho tốt đi!” Trương Tinh Vũ hoảng sợ, vội vàng nói.
“Anh làm sao hả? Câu này nên là anh hỏi em mới đúng!
Em làm sao vậy? Tiểu Dương người ta vừa mới giành lại cho chúng ta mặt mũi lớn như thế, sao em không biết cảm ơn như vậy? Ngược lại còn bắt Tiểu Dương phải ly hôn với Tiểu Nhan sao? Em điên rồi sao? Một con rễ rùa vàng như vậy, chúng ta đi tìm ở đâu? ”Tô Quảng đột nhiên dừng xe bên đường, quay đầu trừng mắt nhìn Trương Tỉnh Vũ nói.
“Con rẻ Rùa Vàng sao? A Quảng, anh có phải bị ngốc rồi không? Lâm Dương là người thế nào, không lẽ anh còn không biết sao? Anh thật sự tin Lâm Dương có thể điều đến mười chiếc trực thăng đó sao?” Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói.
*Ý của em là gì?” Tô Quảng sửng sốt.
“Ý gì anh còn không hiểu nữa sao? Anh có biết hôm nay sau khi Lâm Dương gọi điện thoại thì ai đến không?”
Trương Tỉnh Vũ lạnh lùng nói.
Tô Quảng suy nghĩ hồi lâu, với cái đầu dưa của ông ấy hiển nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Tinh Vũ, liền hỏi: “Ai2”
“Hừ, còn không biết là ai sao? Cái đầu gỗ này của anh! Mã Hải!”
“Giám đốc Mã? Ý của em là …” Tô Quảng quay đầu nhìn Lâm Dương.
Trương Tinh Vũ cũng nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trầm giọng nói: “Lâm Dương, tôi hỏi cậu, cuộc điện thoại trước đó của cậu, là gọi cho Mã Hải sao?”