Đại hội sắp bắt đầu, một khi đến đại hội, thân phận của anh e rằng cũng không giấu được nữa…
Lâm Dương hít sâu một hơi, trong lòng đã đưa ra quyết định rồi.
Tô Quảng xe nhẹ chạy đường quen, đến địa chỉ văn phòng tạm thời của Quốc tế Duyệt Nhan.
Tô Nhan đã thuê một tầng làm văn phòng của Quốc tế Duyệt Nhan.
Ở đây hàu hết vẫn chưa được sửa sang, trông khá thô sơ: nhưng lại được dọn dẹp gọn gàng.
Mặc dù Lâm Dương nhờ Mã Hải chiếu cố đến Quốc tế Duyệt Nhan, Quốc Tế Duyệt Nhan cũng đã nhận được rất nhiều tiền đầu tư, nhưng Tô Nhan là người quá khắt khe, tất cả tiền đầu tư đều dùng để phát triển sản phẩm, hoàn toàn không tuỳ tiện tiêu một xu.
Ba người họ trực tiếp bước vào.
Tô Nhan đã nhờ một thư ký giúp đỡ.
Thư ký đang rót trà bên cạnh máy lọc nước, nhìn thấy vợ.
chồng Tô Quảng đang bước vào, vô cùng kinh ngạc.
“Thưa ông, thưa bà các ông đên rôi?” Thư ký nói với một nụ cười ngọt ngào.
*Ù!” Trương Tỉnh Vũ rất kiêu ngạo gật đầu: “Chủ tịch đâu?
“Tô Đổng đang ở trong phòng họp, hôm nay có khách quan trọng đến!” Thư ký nói.
“Khách quan trọng? Khách nào?” Trương Tinh Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Khách của tập đoàn Dương Hoal” Thư ký cẩn thận dè dặt nói.
Tập đoàn Dương Hoa sao?
Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng sửng sốt trong chốc lát, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Bây giờ, sự ưu ái của Trương Tinh Vũ đối với Tập đoàn Dương Hoa đã lên đến mức bùng nỗ rồi, thậm chí còn coi Tập đoàn Dương Hoa là công ty của chính mình.
“Cô có biết là ai không?” Trương Tinh Vũ vội vàng và cẩn thận hỏi cô thư ký.
“Tôi không biết. Có mấy người tới đây. Nghe nói có một dự án lớn muốn hợp tác với chủ tịch Tô.” Thư ký nói, sau đó bưng trà đã rót vào.
Khi cửa mở ra, cũng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
“Chúng ta cứ đợi ở đây đi.” Tô Quảng cười nói.
“Chờ đi, nhưng mà A Quảng, anh cũng đừng quá nhút nhát nữa. Sau này, chúng ta và tập đoàn Dương Hoa đã là người một nhà rồi! Người nhà bàn chuyện làm ăn với nhau, hãy cứ tự nhiên một chút!” Trương Tinh Vũ nhếch miệng nói. Dáng vẻ tức giận ngồi trêи ghế sô pha, bắt chéo chân chờ đợi.
Lâm Dương cau mày, nhưng không ngồi, mà đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nếu như hôm nay Tô Nhan không phản đối, vậy thì quan hệ vợ chồng của bọn họ về căn bản sẽ bị cắt đứt.
Tính toán thời gian, cũng đã đến lúc nên rời khỏi Giang Thành rồi.
Nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ngoài cửa sổ này, trong lòng Lâm Dương không khỏi dậy sóng.
Ba năm trước anh đã đến thành phố xa lạ này, kết hôn với một người phụ nữ xa lạ, có một cuộc hôn nhân kỳ lạ.
Bây giờ, tất cả đều sắp két thúc rồi!
Thực sự khiến người ta cảm khái.
Nhưng mà cuối cùng Lâm Dương cũng đợi được đến ngày hôm nay …
Lúc này, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trong trang phục nhân viên bước ra.
“Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Người phụ nữ liếc nhìn một vòng, rồi hỏi Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang ngồi trêи ghế sô pha.
“Ò, các cô là khách của tập đoàn Dương Hoa đến đây sao? Haha, nhà vệ rất gần. Ra cửa rẽ trái đi thẳng, sau đó rẽ phải là tới rồi.” Tô Quảng vội vàng đứng dậy cười nói.
*“Phiền phức như vậy sao?” Người phụ nữ cau mày.
“Vị tiểu thư này là lần đầu tiên tới đây. Cô là khách, không thể nào qua loa được, tôi sẽ để người đưa cô tới đó.”
Trương Tỉnh Vũ vội vàng đứng dậy, cười nhiệt tình, sau đó quay về phía Lâm Dương người vẫn đứng bên cửa sổ mà hét lên, “Này! Tên nhóc, mau lại đây và đưa vị tiểu thư này đến phòng vệ sinh!”
Lâm Dương thở dài, mặt không biểu cảm quay người lại.
Người phụ nữ sửng sót một hồi, cảm thấy Lâm Dương rất quen thuộc, nhưng lại không biết mình đã gặp ở đâu.
Mặc kệ đi!
“Này, anh lại đây lập tức đưa tôi đi ngay!”
“Được!”