Tô Nhan vừa nghe thấy, sắc mặt ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Làm sáng đôi giày của cô ấy?
Đây không phải là xúc phạm người khác sao?
“Có lý nào như vậy! Có lý nào như vậy!”
Phổi của Trương Tinh Vũ đều sắp nỗ tung rồi.
Tô Nhan cũng siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô lại.
Lúc này, Triệu Thiên lại nói.
“Nếu như chủ tịch Tô không đồng ý với yêu cầu của chúng tôi, vậy thì dự án hôm nay của chúng ta … chỉ có thể dừng lại ở đây!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, Tô Nhan ngay lập tức giống như bị sét đánh, lung lay sắp đổ, người suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Con gái!”
Nhìn thấy Tô Nhan bước chân loạng choạng, Trương Tinh Vũ vội vàng ôm lấy cô.
“Mẹ, con không sao …” Tô Nhan gượng cười, sau đó nhìn Triệu Thiên mọt cách yếu ớt.
Dự án ngày hôm nay có thể nói là rất quan trọng đối với Tô Nhan, khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện, rất nhiều việc của Quốc tế Duyệt Nhan đều đã dừng lại rồi, một bộ phận nhà đầu tư trước đây cũng vì việc này mà rút vốn, nếu như không phải là vì tập đoàn Dương Hoa bên này vẫn còn một lượng lớn vốn đầu tư, e rằng Quốc tế Duyệt Nhan sớm đã sụp đỗ rồi.
Vì vậy, Tô Nhan quyết định muốn làm tốt dự án này của tập đoàn Dương Hoa.
Làm tất cả mọi thứ, không tiếc bất cứ giá nào.
Vì vậy cô đã tham gia vào dự án này khi vết thương còn chưa khỏi hoàn toàn.
Mà dự án này lại là do Mã Hải giao cho Triệu Thiên xử lý, dù sao thì Mã Hải bây giờ cũng hết cách, tập đoàn Dương Hoa quá lớn, những việc mà Mã Hải phải xử lý hàng ngày hầu như đã sắp chiếm hét thời gian ngủ của ông ta.
Nhưng mà e rằng không ai có thể nghĩ rằng Triệu Thiên lại có chỗ dựa nên không sợ như vậy, lại đem dự án này ra nói chuyện!
Cần phải biết, toàn bộ người của Giang Thành đều biết rằng chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có thể có hứng thú với Tô Nhan.
Giống như câu nói, không nhìn mặt sư thì cũng phải nễ mặt Phật, tại sao Triệu Thiên lại vì một chuyện vặt vãnh này mà hiềm khích với Tô Nhan? Ông ta không sợ Lâm Đồng sẽ hỏi tội ông ta sao?
Rất nhiều người đều không hiểu nỗi.
Tuy nhiên, Tô Nhan hoàn toàn không cân nhắc những chuyện này Triệu Thiên cũng có mưu tính riêng của bản thân.
Trương Tinh Vũ đã sắp nổ tung rồi, bà ta trợn to hai mắt, tức giận đến mức tóc tai cũng dựng đứng lên, trực tiếp quát: “Các anh đang nói cái gì vậy? Muốn con gái của tôi đi chùi giày cho con đàn bà rẻ tiền này sao? Nằm mơ đi!!!”
“Bà già chết tiệt, nói cái gì vậy?” Tiểu Thu cũng mắng chửi.
“Tô Đồng, đây chính là tố chất của một người mẹ sao?”
Triệu Thiên trực tiếp xua tay, nổi giận đùng đùng nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì dự án này của chúng ta cũng đừng nói nữa! Tạm biệt!”
Nói xong liền rời đi.
“Các bà hãy chờ đơn từ luật sư đi, chuyện này chưa xong đâu!” Tiểu Thu gào lên chói tai.
“Chờ thì chờ, bà đây sợ sao!” Trương Tinh Vũ cũng không chịu thua kém nói.
Mọi người chửi bới liền muốn rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, Tô Nhan đột nhiên lên tiếng.
“Quản lý Triệu, cô Thu, chờ một chút!”
Lời này vừa dứt, người vừa đi tới cửa liền dừng lại.
“Chủ tịch Tô, còn có chuyện gì sao?” Triệu Thiên mặt không biểu cảm nhìn Tô Nhan.
Chỉ nhìn thấy Tô Nhan cắn răng, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, thấp giọng nói: “Giám đốc Triệu! Tôi…
Tôi sẽ lau giày cho cô Thu!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, hai vợ chồng Tô Quảng đều mở to mắt nhìn Tô Nhan.
Tiểu Thu, Triệu Thiên và những người khác ở đẳng kia cũng đều bật cười.
*Ò, tôi còn tưởng rằng cô cứng đầu như vậy chứ, không phải là mềm rồi sao?” Tiểu Thu âm dương kỳ quái nói.
“Cô Tô, sớm như vậy thì làm sao có nhiều chuyện đến thế?” Triệu Thiên lắc đầu.
Tô Nhan không nói gì, chỉ đi tới bên cạnh lấy khăn sạch ra, đi về phía Tiểu Thu.
Tiểu Thu cũng không chút khách sáo, bước một chân giãm lên bục, dáng vẻ giống như đang đợi Tô Nhan đến lau giày.
Những người khác đều im lặng quan sát.
*Con gái!” Trương Tỉnh Vũ hét lên một tiếng, liền muốn ngăn cản.