Bên kia điện thoại là giọng nói lo lắng và khẩn thiết của Mã Hải.
*Người đã tới chỗ của anh rồi sao?” Lâm Dương mặt không biểu cảm hỏi.
*Đã đến rồi, bọn họ đều đang ở trong phòng làm việc của tôi!” Mã Hải vội vàng nói.
“Vậy thì đợi tôi đến công ty rồi nói!”
Nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại.
Nhưng Mã Hải ở đầu dây bên kia trong lòng lại cảm thấy lộp độp một chút, lạnh nữa chừng.
Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn Triệu Thiên, Tiểu Thu, còn có Thư ký Liêu và những người khác đang đứng trước mặt, lửa giận trêи mặt càng ngày càng tăng lên, nhưng cơn tức giận cuối cùng lại biến thành sự bắt lực.
“Anh Mã, có chuyện gì vậy? Không phải chỉ là người của công ty túi da sao? Tập đoàn Dương Hoa của chúng ta còn không thể khiêu khích được sao? Chẳng lẽ anh thật sự tin rằng Lâm Đồng đã nhìn trúng người phụ nữ tên Tô Nhan đó!”
Triệu Thiên ở bên này không nhịn được nói.
Ngay sau khi Thư ký Liêu đến, liền nói với Mã Hải về chuyện đã xảy ra, đâu có biết sắc mặt của Mã Hải đột nhiên thay đổi, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
Triệu Thiên cũng là người có sở trường sát ngôn quan sắc, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Mã Hải hoảng sợ.
Mã Hải nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhàn nhạt nói: “Lâm Đổng không có nhìn trúng người phụ nữ tên Tô Nhan đó! Chuyện này anh yên tâm.”
“Vậy thì không phải xong rồi sao, có thể xảy ra vấn đề gì2”
Triệu Thiên thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp cười nói.
“Nhưng người phụ nữ tên Tô Nhan kia… là vợ của Lâm Đồng!” Mã Hải mở mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên.
Lời nói của Mã Hải như một nhát búa nặng nè, đánh mạnh vào tim mọi người một cách dữ dội.
Mọi người thở dốc, không thể nào tin được nhìn Mã Hải.
Triệu Thiên và Tiểu Thu còn cho rằng bọn họ đã nghe nhằm rồi.
“Anh Mã, cái này … anh đang nói đùa sao? Tô Nhan đó…
là vợ của Lâm Đồng sao? Tôi nhớ chồng của Tô Nhan chính là Lâm Dương rác rưởi đó mà! Cô ta làm sao có thể trở thành vợ của Lâm Đổng?”, Tiểu Thu lẫm bẩm nói.
“Chẳng lẽ Tô Nhan trêи thực tế đã có quan hệ với Lâm Đồng, chỉ là âm thầm không công bố sao?” Triệu Thiên kinh ngạc nói.
“Hai tên ngốc!” Mã Hải tức giận, liền mở miệng nói.
Nhưng chính vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cục cục cục.
“Vào đi.” Mã Hải trầm giọng nói.
Cánh cửa bị mở ra một nửa, một cái đầu thò vào trong.
Đó chính là trợ lý Tiểu Hồ.
“Giám đốc Mã, Lâm Đổng đã đến văn phòng rồi.” Tiểu Hồ lạnh giọng nói.
Mã Hải toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt đi mấy vòng, sự bình tĩnh trước đó có thể nói là đã hoàn toàn biến mắt.
“Tôi… tôi biết rôi, tôi lập tức đưa bọn họ qua đó.” Mã Hải nuốt nước bọt, giọng nói cũng có chút run rầy.
Tiểu Hồ rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Mã Hải, Triệu Thiên sợ hãi tới mức suýt chút nữa không đứng vững.
Ông ta chưa từng thấy Mã Hải có biểu hiện như vậy.
Xem ra mức độ nghiêm trọng của sự việc quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Tiểu Thu cũng cảm nhận được tình thế không hay.
*Đi với tôi đi!” Mã Hải hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi văn phòng.
Mấy người theo sau với những bước chân nặng nè.
Văn phòng chủ tịch nằm trêи tầng cao nhất của công ty Dương Hoa.
Khi Mã Hải gõ cửa văn phòng chủ tịch, vẫn là Tiểu Hỗ mở: cửa Con trong văn phòng chủ tịch, người đang ngồi chính là Lâm Dương.
Triệu Thiên và những người khác đã từng gặp Lâm Dương, chỉ đáng tiếc thứ mà bọn họ nhìn thấy là khuôn mặt thật của Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương hôm nay lại không có lộ ra bộ mặt thật của mình, mà tiếp tục dùng bộ mặt ở nhà họ Tô đó lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc.
Trêи mặt anh không có chút biểu cảm gì, đôi mắt ngưng trọng nhìn người đi vào.
“Lâm Dương? Là tên phế vật nhà ánh sao?”
Tiểu Thu bước vào nhìn thấy người hồi trước bàn làm việc, trực tiếp hét lớn lên.