Triệu Thiên và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương.
“Sao lại là tên Vua Mũ Xanh này?”
“Anh làm sao vậy? Tại sao lại ở trong văn phòng chủ tịch của chúng tôi?”
“Giám đốc Mã, anh chàng này đang làm cái gì vậy?”
Mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, bắt đầu bàn tán, tất cả đều tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng mà, Mã Hải đã không thèm quan tâm đến những người này, chỉ là hơi cúi người cung kính chào Lâm Dương, “Lâm Đồng!”
Giọng nói rơi xuống đất, toàn bộ hiện trường nghẹt thở.
“Lâm … Lâm Đồng? Giám đốc Mã, anh… anh đang gọi anh ta sao?” Triệu Thiên mở to đôi mắt, giọng nói run rầy.
“Chủ tịch Lâm, vô cùng xin lỗi, chuyện này đều là do tôi sơ suất, tôi… Tôi xin chịu mọi trách nhiệm!” Mã Hải vẫn vẫn khôn thèm để ý đến Triệu Thiên, tiếp tục cúi đầu nói.
“Mã Hải, đây không phải là lần đầu tiên.”
Lâm Dương nhắm mắt lại, khàn giọng nói.
Ma Hải lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người khẽ run lên.
Còn Triệu Thiên và mấy người bên cạnh lúc này vẫn đang chìm trong sương mù, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Giám đốc Mã, anh … anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy, người này là sao vậy? Anh ta không phải là chồng của Tô Nhan sao? Anh ta không phải là vua cơm dẻo đó sao?
Sao anh lại coi anh ta là Lâm Đổng? Anh không nhận nhằm người đấy chứ?” Tiểu Thu ngạc nhiên nói.
“Tôi đã từng nhìn thấy chủ tịch Lâm… chủ tịch Lâm không giống anh ta… giám đốc Mã, anh… anh rốt cuộc làm sao vậy?” Triệu Thiên cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mã Hải nói.
Tuy nhiên, không đợi Mã Hải trả lời, thư ký Liêu ở bên cạnh đã lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm thực ra là chồng của cô Tô Nhan, Lâm Dương. Bởi vì một số nguyên nhân, chủ tịch Lâm phải hoá trang thành dáng vẻ như thế này.”
Những lời nói thản nhiên chẳng khác nào một nhát dao.
sắc nhọn, xuyên thấu tâm can của mọi người có mặt tại hiện trường.
Thì ra… trước đó ở Quốc tế Duyệt Nhan, Thư ký Liêu không gọi sai!
Lâm Dương này, chính là Lâm Đồng!
Tiểu Thu ngã xuống đất ngay lập tức.
Triệu Thiên liên tục lui về phía sau, sắc mặt tái nhọt, run lẫy bẩy nhìn Lâm Dương.
Về phần những người bị Triệu Thiên sai khiến muốn đánh Lâm Dương kia, não càng nỗ tung, hoàn toàn trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Ai có thể ngờ rằng chàng trai được người dân Giang Thành mệnh danh là “Vua mũ xanh” “vua cơm mềm” lại chính là doanh nhân nổi tiếng nhất Giang Thành, Lâm Đồng, người được mệnh danh là thần y sao?
Sự tồn tại mà ngay cả Mã Hải cũng phải cúi đầu?
“Sao … sao có thể xảy ra chuyện này? Chuyện này làm sao có thể xảy ra?” Triệu Thiên hai mắt mở to, không ngừng lắm bẩm, không bừng run rầy.
Lâm Dương dựa vào ghé, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Mã Hải: “Mã Hải, Triệu Thiên này … là người của anh sao?”
“Là tôi một tay đề bạt…” Mã Hải thấp giọng nói: “Triệu Thiên là người trước đây từng làm việc trong doanh nghiệp của nhà họ Mã tôi. Anh ta rất có năng lực. Làm việc tôi rất yên tâm. Ngoài ra, một số quyết định của anh ta trong giai đoạn đầu của Dương Hoa đã cải thiện đáng kể hiệu quả của công ty, vì vậy tôi đã thăng chức anh ta lên vị trí giám đốc dự án. “
“Giám đốc dự án sao? Không phải chứ? Tôi thấy còn giữ chức trưởng phòng nhân sự hay chủ tịch hội đồng quản trị chứ? Tập đoàn Dương Hoa đều do người nhà anh ta mở.
đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải thở gấp.
“Chủ tịch Lâm, anh…anh nghe tôi giải thích.” Triệu Thiên lo lắng nói.
“Vậy thì anh cứ giải thích đi.” Lâm Dương trực tiếp trả lời một câu.
Triệu Thiên lập tức không nói nên lời.
Giải thích sao?
Giải thích cái rắm!
Lâm Dương quan sát toàn bộ quá trình của tất cả chuyện này, thậm chí anh còn biết chỉ tiết của vấn đề hơn cả Triệu Thiên.
Tất cả những điều này đều là Tiểu Thu gây chuyện!
Gây chuyện cũng thôi đi, Triệu Thiên còn lợi dùng chức quyền muốn đánh Lâm Dương, làm sao có thể giải thích chuyện này?
Mặt ông ta như tro tàn, không nói một lời.