Triệu Thiên hét lên, có gắng hết sức giãy dụa.
Mã Hải bên cạnh thở gấp, nhưng không phát ra tiếng.
Lại nhìn thấy Lâm Dương từ trước bàn làm việc đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn Triệu Thiên, trêи mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
“Triệu Thiên, anh cũng là người ở Dương Hoa. Anh nên † thủ đoạn của tôi. Nếu như tôi muốn khiến một người biến mắt, có rất nhiều cách, nhưng tôi sẽ không chủ động quyết định số phận của một người, bởi vì tôi càng thích để cho mỗi người tự mình quyết định vận mệnh của bản thân.
Tôi cảm thấy chuyện này tương đối công bằng hơn! Cho nên anh cuối cùng có biến mắt hay không là tuỳ thuộc vào anh!” Lâm Dương đi tới trước mặt Triệu Thiên, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt ông ta.
Triệu Thiên trợn to hai mắt nhìn Lâm Dương.
Ông ta chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng vô tận trong mắt Lâm Dương.
Đây thực sự là thứ rác rưởi bị vô số người Giang Thành cười nhạo sao?
Đây thực sự là vị vua cơm mềm bị người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ và bị người nhà họ Tô coi thường sao?
Triệu Thiên hoang mang rồi.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có hai chữ.
Ấn giấu!
Đúng vậy!
Lâm Dương này chắc chắn là đang ẳn giấu!
Anh ta đang chờ đợi!
Anh ta luôn chờ đợi!
Chờ đợi một cơ hội!
Nhưng …anh ta đang chờ đợi cơ hội gì? Bay lên trời sao?
Với năng lực của anh ta, lúc này cũng đã coi như là bay lên trời rôi!
Chẳng lẽ nói… anh ta muốn trả thù?
Triệu Thiên trái tim đập mạnh vài lần, đã đoán được một hai.
“Tôi đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.”
Lâm Dương đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Gọi điện thoại cho Cung Hoan Vân, đem người này đi!”
“Đi đâu?” Mã Hải thận trọng hỏi.
“VWen sông.”
“Vâng!” Mã Hải lập tức gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra muốn quay số.
‘Ven sông?
Đây là muốn xử lý ông ta!
Triệu Thiên sợ tới mức sắp tè ra quân, vội vàng hét lên: “Chờ đã! Chờ chút đã Lâm Đồng!”
Mã Hải dừng lại.
Lâm Dương bình tĩnh nhìn ông ta.
Triệu Thiên thở gấp, trêи mặt hiện lên từng đợt hoảng sợ và kinh hãi, một lúc sau, cuối cùng ông ta cũng thỏa hiệp.