*Tôi không quan tâm loại thuốc mới này rốt cuộc là được ai tung ra thị trường trước, điều mà tôi quan tâm là thái độ.” Lâm Dương một tay gõ bàn có tiết tấu, bình tĩnh nhìn ông ta.
Mã Hải sắc mặt tái nhợt, vội vàng thấp giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi… tôi … không có gì để nói, tôi nguyện ý chấp nhận bắt cứ hình phạt nào của anh…”
“Mã Hải, tôi yên tâm giao công ty cho anh, đó chính là hoàn toàn tin tưởng vào anh. Cũng có thể thỉnh thoảng anh làm không tốt, nhưng trong mắt tôi, như vậy là đủ rồi, bởi vì bắt luận là ai, đều không thể thập toàn thập mỹ, lần này anh thật sự khiến cho tôi thất vọng rồi, nhưng nếu như: đối phương là nhà họ Lâm, cho dù là anh cũng không thể nào chống đỡ được! Cho nên tôi sẽ không trách anh.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cảm ơn Lâm Đồng.”
Mã Hải thở dài một hơi.
Kỳ thật trong lòng ông ta cũng không thoải mái, giống như Lâm Dương tin tưởng ông ta, ông ta cũng rất tin tưởng Triệu Thiên, nhưng Triệu Thiên lại phản bội mình.
Cảm giác bị người ta phản bội luôn không thoải mái.
“Nhưng mà chủ tịch Lâm, Triệu Thiên đã có lần thứ nhất, e rằng sẽ có lần thứ hai. Ông ta đã đồng ý với anh là chuyện vui. Tôi lo lắng ông ta chỉ muốn thoát khỏi nguy hiểm, ép dạ cầu toàn mà thôi. Trêи thực tế ông ta có lẽ vẫn còn thiên về phía Lâm gia bên đó, lỡ như ông ta phản bội anh lần nữa vậy thì phải làm sao?” Mã Hải do dự một chút rồi lại lên tiếng.
“Vậy thì tôi chỉ cần nói như vậy với anh đi, Triệu Thiên nhất định sẽ phản bội tôi.” Lâm Dương nói.
“Anh chắc chắn như vậy sao?”
“Đúng vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Triệu Thiên không tin tưởng tôi. Ông ta không nghĩ tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình và sẽ thực sự tha cho ông ta, vì vậy ông ta nhất định sẽ đem tất cả những gì mà mình biết hôm nay nói ra hết, hơn nữa ông ta cũng sẽ cầu xin nhà họ Lâm cứu ông ta rời khỏi Giang Thành! “
“Vậy thì anh còn để ông ta tiếp xúc với nhà họ Lâm sao?
Chuyện này… Anh không phải là cho anh ta cơ hội sao?”
Mã Hải lo lắng.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Có đôi khi, cơ hội không phải do người khác cho, mà là dựa vào bản thân giành láy.”
Mã Hải giật mình, hiển nhiên là không biết ý của câu nói này.
Nhưng mà vào lúc này, rù rù rù …
Điện thoại trêи bàn rung lên một hồi.
Lâm Dương nhắc điện thoại lên và kết nói …
“Chủ tịch Lâm, Triệu Thiên cùng với người nhà họ Lâm đó đã thương thảo với nhau rồi.” Cung Hoan Vân ở bên kia điện thoại hạ giọng nói.
“Cô coi tình hình mà làm đi.”
Lâm Dương trực tiêp cúp điện thoại, sau đó nhăm mát lại, giống như là đang nghỉ ngơi.
Mã Hải vẫn còn đang đầu óc mờ mịt, hoàn toàn không biết Lâm Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta cần phải làm gì bây giờ?”
“Không làm gì cả, cứ đợi người nhà họ Lâm đến cửa.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Chờ người nhà họ Lâm đến cửa sao?”
Mã Hải kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Lâm Dương đã không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Triệu Thiên lo lắng bước tới trước cửa một khách sạn ở Giang Thành.
Ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm ai đó, nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không nhìn thấy người mà mình muốn gặp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một giọng nói vang lên bên tai ông ta.
“Sao ông lại nóng lòng muốn gặp tôi như vậy? Chuyện bại lộ rồi sao?”
Ngay khi những lời này rơi xuống, Triệu Thiên vui mừng khôn xiết, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió đứng bên cạnh.
“Anh Lâm Tung, cứu tôi với! Anh Lâm Tung, anh phải cứu tôi!” Triệu Thiên như gặp được cứu tỉnh, túm lấy người đàn ông mặc áo gió kia, kϊƈɦ động nói.